
nhìn" Y làm dáng tuấn mĩ
-"Ọe, mắc gớm"
-"Ơ bã ghen tị kìa"
-"Cái mặt ông có thể treo bảng vàng bán đấu giá đó"
-"Tất nhiên tui mà"
-"Bán đấu giá khuôn mặt kì dị nhất đó"
-"Bà làm tui mất hứng quá" Y xuuj mặt nói
-"Bản tính tui dậy đó" Cô cười đểu nhìn y. Tiếp sau đó bọn nữ tử bút
chì màu tiếp tục công việc của mình, cô thì ngáp đến nằm dài lên bàn,
sua đó quay qua y hỏi
-"Ông làm trò gì dậy"
-"Chơi de de chằm chằm"
-"Bộ hết chuyện rồi hả"
-"Ừ"
-"Bó tay". Cứ thế mà tưng bừng nhún nhảy, ai cũng thướt tha đến chói
mắt, người muốn làm chú ý thì không chú ý người muốn được tận mắt bái
phục thì nằm dài lên bàn, người muốn bị mê mệt thì ngồi de de chằm chằm
một mình, người muốn bj thu phục và bái phục dưới gấu váy thì chăm chăm
nhìn ngắm nữ tử đang nằm dài lên bàn ngáp ngắn ngắp dài, tình hình vô
cùng bàng hoàng trăm năm có một làm cho Nhật Quang giở khóc giở cười,
Phương Doanh đứng đằng sau nhỏ mà không biết nên chảy nước mắt hay cười
tươi khi thấy bạn của nương nương mình kì dị hết sức. Một tiếng đàn
tranh véo vắt dài kết thúc cùng một tràn pháo tay làm cho cô thức dậy
ưỡn người nhìn họ an vị vào chỗ ngồi.
-"Thỉnh hoàng thượng sao người không để Lan Phi biểu diễn" Nữ tử áo cam đanh giọng ghen ghét nói
-"Phụt.." Nước trong miệng của nhỏ và y đồng thời phun ra một lúc
-"Phản đối....ta phản đối...bộ các ngươi bị mù hả nhỏ bị đánh đến ba
mươi chín tầng âm luôn thấy chưa, bắt nhỏ biểu diễn cho nhỏ lên trời làm angel luôn hả" Cô bực mình đập bàn nói
-"Đúng thế, vị nương nương
này không lẽ không hiểu chuyện sao, thật là không có lòng từ bi" Y lắc
đầu, quan thần trong triều bắt đầu xầm xì to nhỏ, nữ tử đỏ mặt tía tai
nhìn một nam một nữ đâm thọc mình mà tức giận bỏ về chỗ
-'Vậy xin
mời Thái tử phi của Lâm triều biểu diễn, chắc chắn ngài phải tài lắm nên mới lọt vào mắt xanh của thái tử vậy sao không cho chúng hạ phi đây
được mở rộng tầm mắt" Một thân lục y dịu dang dài giọng nói, có thể nghe hết ý tứ trong lời nói của ả, muốn khiêu khích ta đây à, còn lâu
-"Tiến Vinh" Cô nói lớn
-"Gì, tự nhiên kêu giật ngược dậy" Y giật nảy người
-"Cái máy nghe nhạc của ông có loa cực lớn đúng không"
-"Ừ sản phẩm độc nhất của tập đoàn tui đó"
-"Được rồi tui với ông khiêu vũ"
-"Hả, giỡn hoài" Y cười cười thụt lùi đằng sau, cô cứ thế dợm bước đến gần y, kéo cổ áo y gần mặt mình rồi nhỏ giọng đe dọa
-"Ông mà làm hỏng là tui cho ông chết,tốt nhất là nghe theo tui, tui
muốn cho bọn họ hai mắt lé hết để cho biết mặt, nghe chưa" Cô liếc mắt
đáng sợ nhìn y, y gật gật đầu tỏ vẻ sợ hãi
-"Nhưng mà bà không có đồ, tui thì có" Y nói rồi nhún vai, cô mỉm cười quay mặt nhìn lên nhỏ
-"Nhỏ có" Nhỏ ngơ ngơ không hiểu gì hết một lúc sau mới à một cái loạng choạng bước xuống dưới, lấy từ trong giỏ ra một cái gì đó đưa cho cô,
rồi bước khập khiễng lên phía trên, nhỏ mỉm cười nhìn chàng rồi an vị
ngồi trong lòng chàng mà chuẩn bi thưởng thức, chàng chẳng hiểu mô tê gì hết nhưng cũng chẳng muốn hỏi, hắn bực tức nhìn cô, lúc nãy cô kéo y
vào sát người cô làm hắn bực mình muốn chết.
-"Cho chúng tôi chuẩn bị một chút, chỗ nghỉ ngơi của ông ở đâu"
-"Ơ chi"
-"Tới đó thay đồ"
-"Nàng nói gì vậy, không được, ta không cho phép cô nam quả nữ như thế" Hắn đứng bật dậy lập tức nắm lấy tay của cô nhìn thẳng vào mắt cô, tại
sao cô lại phóng khoáng nhu thế chứ,cô đỏ mặt nhìn hắn
-"Chàng sao thế, bỏ tay ra đi"
-"Không" Hắn kiên quyết nói
-"Đúng Jenny ở đây khác với chỗ chúng ta mà" Y gật gù nói
-"Thế thì làm sao đây"
-"A!" Nhỏ đưa tay lên đầu nói
-"Hoàng thượng có phải sau chính diện có 2gian phòng trống ha"
-"Ừ sao thế"
-"CHo họ vào đó thay đồ đi"
-"Tât nhiên la được rồi" CHàng yêu thương nựng má nhỏ, nhỏ cười cười rồi yêu ớt bước xuống kéo tay cô vào trong
-"Như thế yên tâm nha," Nhỏ nói vọng ra, y khó hiểu rồi cũng bước theo
sau. Hắn đứng bất động người không ngừng lo lắng, mười, hai mươi, 15
phút sau vẫn chưa thấy gì, mọi người bắt đầu xì xào, chúng tần phi không ngừng cười châm chọc, tiêngs đàn ghi ta vọng đến, giọng hát trong trẻo
sâu lắng ngân nga, nhỏ bước ra trên tay cầm một chiếc miro gắn liền với
máy phát nhạc của y, đây là sản phẩm tương đối có quy mô lớn và hiện đại nhất của tập đoàn y, nghe nhạc được mà cũng hát như sân khấu được, dòng nhạc êm ái ngân cao cứ thế hòa nhịp, cô và y bước ra một bộ dạng mới,
cô thướt tha trog chiếc váy trắng tinh mỏng manh làm bằng lụa, dài tới
đầu gối, y mặc bộ tuxedo do người hầu mang tới, cứ thế sóng sánh đi bên
nhau như đôi thiên nga nổi bật dưới ánh trăng, tóc cô được bới gọn lên,
nhỏ cũng chẳng thay đổi gì chỉ là ngồi trong lòng chàng mà ngâm nga hát
đầy biểu cảm bài "Love Story"
We were both young, when I first saw you. <