
ằm quay lưng về phía cô
-"Điệu nhảy đó, nàng và hắn thật sự quá thân thiết, hắn động vào eo
nàng, ta khó chịu ta không thích" Hắn tức giận nói, tay nắm lại thành
quyền bóp răn rắt cứ nghĩ đến co và y gần nhau như thế, thân mật như
thế, đối đáp hợp lí như thế hắn lại trở nên thế này, hắn thật sự muốn
đem tên đó bỏ vào đậi pháo mà bắn ra xa, để vĩnh viễn không thấy mặt
nữa. Mặt mày hắn lúc này không thể diễn tả được bằng hai chữ "kì cục"
vừa hung hăng như hổ đói vừa làm nũng như hài tử lên năm thật chẳng
giống cái gi cả, cô mỉm cười bước đến thêm một bước hai tay ôm láy cổ
hắn, mũi cọ vào trán hắn, trìu mến nói
-"Đó chỉ là nhảy thôi, chàng đừng có suy nghĩ lung tung, vì từ nhỏ đã thân với Tiến Vinh nên mới
quen hành động như thế, y là bạn không phải tình chàng hiểu chứ"
-"Ừm" Hắn gật đầu nhưng trong mắt trú ngụ một ngọn lửa ghen tị nhỏ bé,
đặt một nụ hôn lên môi cô hắn say sưa thưởng thức vị mật ong của cô, say sưa mà tận hưởng. Bóng đêm buông nhẹ lên mọi vật, trăng vàng lắc lư
trên cành trúc mỏng manh soi bóng xuống chiếc hồ gợn chút sóng, bãi cỏ
lành lạnh nhột nhột mà xoa vào chân nhỏ kkhi nhỏ đi từng bước, một ngôi
sao, hai ngôi sao đang ngước mắt mà nhìn đôi nam nữ chân trần đang chầm
chậm bước trên cỏ, người nam dìu nhẹ người nữ, vừa trân trọng vừa bảo vệ
-"Lan Nhi bài hát lúc nãy của nàng có ý nghĩa gì vậy" Chàng nhẹ giọng hỏi
-"Ưm đó là bài Love story nghĩa là câu chuyện tình yêu, nó kể lại một
câu chuyện cảm động về tình yêu của Romeo và Juliet, hai người họ gặp
nhau trong một buổi tiệc và cả hai đã yêu thầm nhau từ lúc ánh mắt chạm
nhau, nhưng đáng tiếc thay gia đình của họ lại là kẻ thù của nhau một
mối thù truyền kiếp không thể tháo gỡ, hai gia đình đã cấm cản cô gái
Juliet gặp chàng trai Romeo cũng như ngược lại, họ đã định một kế hoạch
bỏ trốn cùng nhau nhưng sợ chuyện không thành Juliet cùng với cha xứ nhà thờ dựng lên một màn kịch là cô đã chết vì uống thuốc độc, nhưng Romeo
không biết vì tưởng rằng người yêu Juliet của mình đã chết nên chàng đau lòng vì không thể thiếu nàng trong cuộc đời này đã rút kiếm đâm vào
ngực mình, khi thuốc của Juliet hết tác dụng nàng tỉnh lại nhưng ôi thôi Romeo đã một nhát đâm vào tim, nàng đau đớn nước mắt tuôn rơi không
chịu được nàng cầm thanh kiếm của Romeo một nhát hạ vào tim mình, nàng
ngã gục lên người Romeo nở một nụ cười thật hạnh phúc nắm chặt tay Romeo từ từ nhắm mắt"Nhỏ thở dài cặp mắt hơi hơi mọng nước, chàng yêu thương
nhìn nhỏ
-"Thật đau khổ"
-"Ưm" Nhỏ gật đầu
-"Lan Nhi nàng đừng rời xa ta nhé" Nói đoạn chàng cầm tay nhỏ đặt vào tim mình
-"Con tim này sống vì nàng, chết vì nàng, nếu một mai nàng rời đi ta
cũng không biết phải sống thế này, hứa với ta nhé" Chàng nói giọng ấm áp và vô cùng dịu dàng
-"Ừ, thiếp hứa mà" Nhỏ ôm chầm lấy chàng, cũng dưới ánh trăng một đôi nam nữ ôm nhau thắm thiếp, gió cứ thế mà lướt
lướt qua bốn người, hai cặp tình nhân, hai nam nhân si tình, hai cô gái
hiện đại luôn tự hỏi có thể ở lại mãi thế giới này không, đáp lị câu trả lời đó chỉ có con tim của mỗi người.
Ánh nắng buổi sáng lunh linh
nhảy nhót trên bãi cỏ xanh đẫm sương của vườn thượng uyển, tại chu đình
có năm người an tĩnh ngồi đó, cô ngứa ngáy người thật là muốn quậy phá
một trận nhưng không tìm ra trò gì để phá cả, y cũng vậy thật là chán
muốn chết, đột nhiên từ sau mấy bóng cây quế xuất hiện tà tà lớp lớp đủ
màu đang di động đến, phía sau hình như có thêm vài vị đại thần thì
phải, mặc kệ không quan tâm
-"Jenny hộp bút chì màu đến thì phải" Y giật giật tay áo cô, cô nhăn mặt rồi trông theo hướng tay của y đang
chỉ, cô gật đầu nói, vẻ mặt vẫn xụ xuống vẻ chán chường
-"Hoàng
thượng, thái tử, vương gia cát tường" Ngũ sắc chậm rãi yểu điệu thi lễ
trước ba người,không để ý gì đến cô và nhỏ thật là muốn tỏ ý khích bát
mà, bực mình
-"Hoàng thượng, thật là có nhã thú a" Lục sắc lên tiếng cả người áp sát vào chàng
-"Thái tử người cũng thật là rảnh nha" Bạch sắc coi như mặt dày dựa cả người vào hắn
-"Vương gia, để ta rót rượu mời ngài"
-"Hoàng thượng người ăn nho đi" Đỏ sắc yểu điệu mềm nhũn nói, cô ngứa
ngáy muốn đập cho lũ này một phát chết toi nhưng hình như có cái gì tức
tức khi thấy nữ tử áo cam dán sát vào người hắn, hừ
-"A, bẩm hoàng
thượng hôm nay là ngày đẹp trời sao chúng ta không thử ngâm một bài thơ
nhỉ, có lẽ Lan phi và Thái tử phi cũng có nhã thú" Một thân áo tím đậm
đà nói, nhỏ ngước mắt nhìn, cả người cứ thấy bứt rứt, gương mặt phụng
phịu rõ hơn, chàng thấy vậy vội vàng đẩy lục sắc mĩ nhân kia ra mau
chóng ôm lấy thân người mỏng manh đem ấp vào mình nhẹ nhàng nựng nịu yêu thương, cô nhăn mặt lắc không nói lời nào, nhưng mà hắn ...ít nhất cũng đẩy ả ra chứ, đúng là đồ hám gái hứ, cô trợn mắt nhìn y lập tức thả cái phịch người đang tơ tưởng nằm trong lòng mình, cười nịnh nọt nhìn cô
- "Ta xin đọc trước a
Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều,
Thu tận Gia