
n làm gì để giúp hắn và Băng trở lại như trước kia, cô cảm thấy mình thật vô dụng, cô biết chắc có ẩn tình gì đây nhưng không tài nào nghĩ ra đó là gì.
- Chị Phương! Chị có tâm sự gì à?
- …
Ánh mắt Phương vẫn xa xăm nhìn vào khoảng không vô định.
- Chị sao vậy?
- Không có gì, chị vẫn bình thường mà.
- Vâng, mà em có chuyện muốn hỏi chị, không biết có nên nói không?
- Có chuyện gì em cứ nói.
- Chị có tình ý gì với Nam không vậy?
- Hả, sao em nghĩ vậy?
- Tại em thấy cậu ta hình như thích chị rồi. Vả lại có hôm em thấy chị và Nam kẻ sau người trước đi ra cổng khi trường chẳng còn mấy người.
- Ừ, hôm đó Nam có chuyện muốn nói riêng với chị nên chị về hơi muộn.
- Nói riêng? Vậy sao lại có chị Băng nữa?
- Hả, Băng? Ủa…khi đó chị thấy lớp Băng về hết rồi mà.
- Em không biết nhưng em thấy lúc đó người đi ra đầu tiên là chị, sau đó là Nam rồi cuối cùng là chị Băng đi ra.
Phương giật mình hỏi lại:
- Em chắc chứ? Liệu có nhìn nhầm không?
- Không đâu. Em chắc chắn một trăm phần trăm mà.
"Băng về sau…Băng chia tay với Phong…thái độ của Băng hơi lạ…
Chẳng lẽ Băng đã nghe cuộc nói chuyện giữa mình và Nam sao
Nếu vậy thì…"
Nghĩ đến đây Phương vừa giận vừa thương Băng. Cô vội vàng chạy đi tìm Băng nhưng không thấy, đến nhà Băng thì chẳng có ai.
Trong khi đó, Băng như người vô hồn, cô vừa đi vừa chạy không để ý mọi thứ xung quanh. Cô như chết lặng đi khi nghe tin thứ bảy này ba và mẹ cô sẽ ra tòa ly hôn. Thời gian gần đây cô đã thấy sự bất thường, không khí nặng nề trong căn nhà trước kia đã từng rất hạnh phúc rồi nhưng cô không ngờ được sự việc lại như thế này. Cô đã cố không khóc nhưng cái gì đó mặn mặn cứ tuôn ra ngày càng nhòa đôi mắt buồn sâu thẳm.
Kít………….
Tiếng còi xe chỉ kịp phát ra một tiếng dài khi loáng thoáng bóng người bất ngờ băng qua đường.
Nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi. Người con gái ấy ánh mắt vẫn còn nhòe nhoẹt nước, vẫn thân hình mảnh mai đó đã bất tỉnh, một vệt máu dài từ từ chảy dọc, bò xuống mặt đường.
- Không!!!!!!!!
Tiếng hét thất thanh của Phương như xé tan mọi thứ.
Phương không tìm thấy Băng, gọi thì cũng không nghe máy nên cô chỉ để lại lời nhắn rồi về. Mãi suy nghĩ chuyện của Băng nên Phương không để ý xung quanh, chỉ đến khi nghe tiếng xe thét gào làm cô mới giật mình nhìn phía trước thì đã thấy Băng nằm trước mũi thần chết.
- Băng! Cậu tỉnh lại đi! Xin cậu đó! Huhuhu.
- Huhuhu. Cậu tỉnh lại đi mà.
- Gọi xe cấp cứu mau!- Ai đó lên tiếng.
Sau đó Băng được đưa tới bệnh viện nhanh chóng. Không lâu sau hắn, Nam cũng có mặt.
- Phương! Băng…sao…rồi?
Hắn chạy đến nơi thở hổn hển mặt mày tái méc, lo sợ vội hỏi Phương. Phương vẫn khóc thút thít từ lúc đó đến giờ ngẩng đầu lên nói không nên lời.
- Băng! Huhuhu.
- Cậu bình tĩnh nói rõ xem nào.
- Mình…không biết nhưng…thấy…hình như Băng đang gặp nguy hiểm.
- Cậu báo cho ba mẹ Băng biết chưa?- Nam hỏi.
- Mình gọi rồi…huhuhu.
- Thôi cậu bình tĩnh lại đi. Băng sẽ không sao đâu?
Sau đó ba mẹ Băng cũng nước mắt giàn dụa chạy vào.
- Băng…huhuhu.- Mẹ Băng sụt sùi.
- Tại mẹ…tại mẹ…Mẹ xin lỗi…Tất cả là tại mẹ…huhuhu.- Bà tự trách mình.
- Bác ơi! Bác bình tĩnh lại đi…Băng sẽ không sao đâu.
- Không. Tại bác mà Băng nó mới tai nạn. Nếu bác không nói với nó… thì đâu có chuyện gì xảy ra với nó đâu…huhuhu…Mẹ xin lỗi…huhuhu.
- Không…Là tại tôi…Tại tôi…Tại tôi hết.
Ba của Băng mắt đỏ hoe cũng nghen ngào.
Sau đó ông kể mọi chuyện cho bọn hắn nghe, kể xong ông nói:
- Giờ bác rất hối hận với bản thân, bác chỉ có mình Băng nên nó mà có chuyện gì thì…
- Mọi người bình tĩnh lại đi, Băng sẽ không sao đâu.
Không khí nặng nề ảm đạm, mặt ai nấy xám xịt lộ rõ vẻ lo sợ.
Chờ đợi khá lâu thì cửa phòng cũng hé mở.
Ông bác sĩ già đầu hói, mắt đeo đít chai đi ra với vẻ mặt trầm ngâm lo lắng.Thấy cửa phòng mở, mọi người ùa lại quây quần bên bác sĩ, ba Băng lên tiếng:
- Bác sĩ con tôi thế nào rồi? Có phải cháu không sao phải không? Bác sĩ nói đi.
- Mọi người bình tĩnh. Ai là người nhà của bệnh nhân thì đi theo tôi.
Hắn thấy thế nên dự cảm được rằng có chuyện không hay với Băng.
- Bác sĩ, ông nói đi. Có phải Băng gặp nguy hiểm không?
Hắn nóng lòng nên vội hỏi.
- Mấy cô cậu đây cứ an tâm. Cô bé không sao trong vụ tai nạn này đâu.
Nói xong ông cùng be mẹ cô bước vội đi.
"Cô bé không sao trong vụ tai nạn này. Chẳng lẽ Băng còn bị gì nữa sao?"
Hắn thầm nghĩ.
Vừa bước vào phòng làm việc của ông bác sĩ, mẹ Băng đã lên tiếng:
- Bác sĩ nói đi…Nói con tôi không sao đi mà.