
với đôi mắt màu cafe sẫm, Hoàng Song Ngư, con trai của Hàn Vinh và
Quế Trâm.
Đại thiếu gia của Dòng tộc Trần Gia mang bộ não vượt trội hơn người
thường. Cậu bé vừa lên năm đã có khả năng tính toán siêu nhanh, tiếp thu được những bài toán khó nhất.
Là niềm tự hào của Gia tộc Scorpio, cậu bé mang đôi mắt màu khói lạnh lùng, quý tử của Tuấn Minh và Hà San, Trần Thiên Yết
Ba tập đoàn nằm ở top đầu của Thập Nhị Gia tộc với những người thừa kế là những thần đồng, những thiên tài.
Cả ba đứa trẻ thần đồng ấy gặp nhau trong một buổi tiệc gặp mặt của
các gia tộc lớn bé khi được ba mẹ dẫn theo với tư cách người kế thừa
toàn bộ khối gia sản kếch xù. Ba đôi mắt với ba màu sắc chẳng giống bất
kì ai tình cờ giao nhau.
Ba mẹ là những đối tác làm ăn quan trọng, là những người bạn thân
thiết, cả ba đứa trẻ cũng nhanh chóng thân với nhau. Bọn chúng thường
chơi cùng nhau tại biệt trang rộng lớn của Vũ Gia khi ba mẹ bàn công
việc.
Không gọi nhau bằng tên thật, không biết và cũng chẳng màng đến việc
biết, chúng chỉ gọi nhau bằng những tên gọi dạng biệt danh, Tử Nhi, Tiểu Ngư và Tiểu Yết.
Nhưng không phải chạy nhảy đùa giỡn như bao đứa trẻ đồng trang lứa
khác, bọn chúng lại chui rúc vào cái thư viện rộng lớn trong dinh thự,
cùng nhau dịch những quyển sách nước ngoài hay giải những bài tập nâng cao cực khó. Có lẽ đó là thú vui lập dị của những thiên tài chăng?
Về tính cách, cả ba đứa đều mang ba tính cách riêng biệt, không giống nhau. Tiểu Yết rất điềm đạm và lạnh lùng. Tiểu Ngư thì ít nói và bất
cần. Còn Tử Nhi lại khó đoán và thất thường, lúc vui vẻ đáng yêu, lúc
lại vô cảm lạnh lẽo.
Tiểu Ngư và Tiểu Yết lớn hơn Tử Nhi một tuổi. Nhưng điều đó không có
nghĩa là cô bé dựa dẫm vào hai người bạn trúc mã, cả hai cậu bé cũng
không có gì gọi là quan tâm cô bạn thanh mai một cách thái quá. Phải
chăng các thiên tài đều lớn trước tuổi?
oOo
Tử Nhi năm tuổi. Tiểu Ngư và Tiểu Yết sáu tuổi.
Có lẽ thấy bọn trẻ chơi thân và lúc nào cũng ở cạnh nhau, bậc cha mẹ
bắt đầu nghĩ đến chuyện hứa hôn cho chúng. Sau khi cân nhắc đủ điều,
Tiểu Ngư và Tử Nhu được lập hôn ước với nhau.
Tiểu Yết không thắc mắc lắm về việc tại sao hôn phu của Tử Nhi là
Tiểu Ngư chứ không phải mình cho lắm, nhưng đâu đó trong con tim còn
chưa phát triển toàn diện về tình cảm và suy nghĩ, vẫn len lỏi sự khó
chịu.
Khác với Tiểu Yết, Tử Nhi và Tiểu Ngư không bận tâm quá nhiều về
chuyện này. Đơn giản, hai đứa nó còn chẳng biết hôn ước là cái quái gì
nữa kìa.
oOo
– Tiểu Ngư này, hôn ước là gì nhỉ?
Tử Nhi hỏi một cách ngây thơ.
– Chắc là sau này lấy nhau.
Tiểu Ngư trả lời bằng giọng bất cần.
– Giống ba với mẹ tụi mình ớ hở?~
Tử Nhi quay hẳn qua Tiểu Ngư, chớp chớp mắt. Nhìn cô bé, cậu nghiêng đầu, hướng mắt nhìn tứ phía một lúc.
– Chắc vậy.
Chẳng biết Tử Nhi đang nghĩ gì, nhưng khuôn mặt cô bé cứ thay đổi
liên tục. Từ ngạc nhiên, đến đắn đo, cuối cùng là nhăn mặt lại.
– Eo~ Vậy là sau này tớ phải lấy Tiểu Ngư làm chồng á?~
– Thái độ gì đấy?
– Cậu thì có mà quan tâm tới ai chớ. Ứ chịu đâu!~~
Tiểu Ngư nhướn đôi mắt lười nhác nhìn cô bạn thanh mai, hừ mũi một
cái. Quay sang, cậu bé đưa tay bẹo đôi má phúng phính đáng yêu của Tử
Nhi. Trong khi cô nàng la oai oái lên, Tiểu Ngư nói.
– Khôn hồn thì giữ mồm giữ miệng nghe chưa hả? Tử Nhi yêu quý, sau này lớn lên cậu sẽ biết tay tớ.
Cái lời hứa hẹn kèm theo nụ cười nhếch môi có phần đểu cáng không phù hợp chút nào với một tên nhóc sáu tuổi hoàn toàn khiến Tử Nhi thoáng sợ hãi.
– T-Thách cậu ấy!!
– Thế cơ đấy~
– V-Với chả, lấy thì lấy, tớ ứ sợ!!~
Lời hứa, không hẳn. Lời ước hẹn, không giống cho lắm. Dù cho cuộc nói chuyện không lãng mạn như mấy cái tiểu thuyết ngôn tình gì đó đi chăng nữa, nhưng nó vẫn là một lời hứa quan trọng đối với Tiểu Ngư, và có lẽ, với cả Tử Nhi.
oOo
Tiểu Ngư, Tử Nhi và Tiểu Yết quyết định sang Mĩ du học. Một trường
liên cấp nổi tiếng ở New York đã gửi thư đến tận nhà và mời chúng trở
thành học sinh chính thức. Dĩ nhiên, chúng nó chẳng có lí do gì để từ
chối. Với cả, với mớ ngoại ngữ mà chúng tự học được bằng thứ gọi là năng lực thiên bẩm, chúng nó cũng chẳng gặp khó khăn gì về giao tiếp.
Không như bao đứa trẻ chỉ cần nghe đi là háo hức đến nỗi chuẩn bị đồ
đạc từ hơn cả tuần, rồi trước ngày đi thì thao thức mãi chẳng thể chợp
mắt, riêng chúng nó thì không. Nước tới chân mới nhảy, đến tận tối hôm
trước, chúng mới bắt đầu soạn mấy món đồ cần thiết, sau đó thì lăn ra
giường mà ngủ ngon lành đến tận sáng.
Ngày cất cánh, Tiểu Yết chợt bận chuyện gia đình, không thể đi chung với hai người bạn ra sân bay. Tiểu Ngư và Tử Nhi đành đi trước rồi đến đó đợi Tiểu Yết.
Đi cùng với hai đứa trẻ là mẹ của Tử Nhi, Cát Linh. Chỉ có mỗi một cô con gái, lại khó khăn lắm mới sinh ra được, Cát Linh hết thả