
a kính đã vỡ vụn vì vụ tai nạn. Nước mắt của Tiểu Ngư không ngừng rơi, cậu bé lắc đầu nguầy nguậy một cách hoảng loạn.
Tử Nhi giương đôi mắt màu xanh thẫm nhìn cậu bé lúc nào cũng bất cần
chẳng quan tâm gì về mọi thứ xung quanh, vậy mà hôm nay lại vì cô mà
khóc nấc lên, đôi mắt màu cafe sẫm chứa đầy sự sợ hãi. Đau, rất đau!
Những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể của một đứa nhóc như cô không ngừng đau đớn. Chưa bao giờ, Tử Nhi đau đớn về mặt thể xác như thế này. Những vết thương như đang xé toạc sức chịu đựng của cô. Dù vậy, cô bé lại bất giác mỉm cười. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, trái tim bé nhỏ của
một cô nhóc năm tuổi của Tử Nhi cảm nhận được sự ấm áp, sự ấm áp của một người vì cô mà khóc, mà đau khổ. Bàn tay vươn ra nắm lấy tay Tiểu Ngư
siết chặt.
Đúng lúc đó, một mùi tanh nồng xộc vào mũi hai đứa trẻ, khiến hai đôi mắt màu mở to kinh hãi. Không chỉ mỗi hai đứa, mà cả những người xung
quanh cũng bắt đầu nhận thấy sự khác lạ. Theo phản xạ, dù cảm thương đến đâu, bọn họ vẫn sợ hãi mà lùi lại. Từ phần thân của chiếc xe, những
giọt chất lỏng bắt đầu chảy liên tục. Mùi này, là xăng!
Một người đàn ông đang được bao quanh bởi những người đi đường. Họ
không ngừng hỏi thăm về sức khoẻ của anh ta. Đó chính là người tài xế
vừa được cứu ra khỏi chiếc xe kia. Nhận thấy sự kì lạ, người tài xế nọ
hốt hoảng hét lên.
– Cô chủ, cậu Song Ngư!! Không được!!!
Người tài xế vừa dứt lời, cũng là lúc những giọt xăng bắt đầu chảy
lênh láng đến những bộ phận dễ cháy của xe. Dù vậy, Tiểu Ngư không hề
chạy. Ngược lại, cậu đứng bật dậy. Mặc cho cơ thể đầy những vết thương
lớn nhỏ, đau đến rỉ máu, cậu bé vẫn cố gắng chạy đến chỗ Tử Nhi. Một tay nắm chặt bàn tay đầy máu của cô bé, tay còn lại cố gắng lôi cái cửa xe
lì lợm kia ra, Tiểu Ngư không ngừng cầu nguyện.
– Không… cần…! Chạy đi mà, Tiểu… Ngư… Làm ơn…!
Cô bé không muốn, không muốn nhìn Tiểu Ngư thế này một chút nào. Bàn
tay nắm chặt lấy tay cậu của Tử Nhi run rẩy từng hồi. Đôi môi tái nhợt
vì đau mấp máy.
– Cảm ơn cậu, đã cho tớ biết thế nào là hạnh phúc. Sống tốt nhé, cho cả phần của tớ… Tạm biệt cậu, Tiểu Ngư…
Cười một cái, cô bé dùng hết sức lực còn lại của mình, đẩy mạnh Tiểu Ngư ra.
Quá bất ngờ khiến Tiểu Ngư theo lực đẩy của cô bé mà ngã ngửa ra sau. Khuỷu tay đập mạnh xuống mặt đất bằng xi măng đau nhói. Cố gượng dậy,
Tiểu Ngư toan chạy đến chỗ của Tử Nhi. Tuy nhiên…
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên. Dư chấn từ vụ nổ khiến cậu bé bị hất mạnh
khỏi đó. Lửa bắn ra khiến Tiểu Ngư bị bỏng đôi chỗ. Đau đớn, đôi mắt của cậu dường như sắp nhắm lại. Bàn tay cậu bé vô thức giơ lên cao, đưa về
phía chiếc xe đang bốc cháy vì vụ nổ ban nãy. Những tiếng la hét ồn ào
xung quanh dường như không còn lọt vào tại cậu bé nữa.
– “Tử Nhi… không được…”
Đôi mắt màu cafe sẫm nhắm lại, Tiểu Ngư ngất đi ngay sau đó.
(Còn tiếp)
– Cảm ơn cậu, đã cho tớ biết thế nào là hạnh phúc. Sống tốt nhé, cho cả phần của tớ… Tạm biệt cậu, Tiểu Ngư…
– Không được!!!!!!
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Song Ngư mở mắt nhìn xung quanh. Đập vào
mắt cậu bé là một mảng màu trắng nhẹ. Chớp mắt một cái, Song Ngư dường
như cảm nhận được sự ẩm ướt nơi khoé mắt.
Lúc này cậu bé mới để ý, ghim lên cơ thể đầy thương tích của cậu là
rất nhiều những dây chuyền nối với những cái máy y tế. Cơ thể Song Ngư
đau nhức, ê ẩm khắp người. Cậu thậm chí không thể nhúc nhích nổi.
Có tiếng mở cửa. Song Ngư theo phản xạ lập tức quay đầu sang xem thử. Đôi mắt bình thản đến lạ.
Thiên Yết không ngạc nhiên cho lắm khi thấy cậu bạn thân đã tỉnh lại. Đứng ngây ở cửa vào một lúc, cậu bé bước vào trong. Kéo ghế ngồi cạnh
giường Song Ngư, Thiên Yết khẽ hỏi.
– Sao rồi?
– Tao… chưa chết sao…?
– Mày đã hôn mê gần một tuần rồi đấy. Dư chấn từ vụ nổ ảnh hưởng đến
mày rất nhiều. Không chỉ rất nhiều vết thương ngoài da, cả bên trong
cũng bị tổn thương. Vụ tai nạn cộng thêm vụ nổ khiến tay phải và chân
trái của mày bị gãy. Sẽ mất một thời gian để hồi phục hoàn toàn.
Đôi mắt màu cafe mở to đầy kinh hãi. Vậy là, chuyện đó không phải mơ? Cậu bé đã hi vọng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Khoan! Nếu vậy, Tử
Nhi và mẹ Linh…
Dường như đoán được ý nghĩ đó, Thiên Yết toan lên tiếng. Nhưng đôi
môi cứ mấp máy mãi không biết phảo mở lời thế nào. Cắn chặt môi đến bật
máu, Thiên Yết thật sự, không muốn nhắc đến chuyện này một chút nào.
– Mẹ Linh đã chết từ lúc vụ tai nạn xảy ra, là do chấn thương sọ não. Thêm vụ nổ, nên không cứu được…
Song Ngư cố chống tay trái đỡ cái cơ thể nặng nề này ngồi dậy. Bấu
lại cánh tay của Thiên Yết, cậu bé mở to mắt. Trong đôi mắt kia là sự
chờ đợi xen lẫn sợ hãi.
– Còn… Tử Nhi… cô ấy… thế nào…?
Một sự im lặng bao trùm khắp phòng bệnh của Song Ngư. Thiên Yết im
lặng, vừa không muốn nhắc đến, cũng vừa không biết phải nói thế nào với
Song Ngư. Cậu chỉ đành cúi gầm mặt, răng cắ