Polly po-cket
Học Viện Hoàng Hôn

Học Viện Hoàng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322885

Bình chọn: 9.5.00/10/288 lượt.

---------------------

-Huh? Ăn tối? – Nó tròn xoe mắt.

-Uhm, ba mẹ tớ muốn gặp cậu nên mời cậu tối nay sang nhà dùng chung bữa tối. – Ra là lời mời đó đến từ Anh Nhật.

-Ê, tui đi được không?? – Ly nhí nhảnh chen vô.

-Tớ nữa! – Thanh nhảy tưng tưng.

-….. – Phong không nói gì nhưng làm gương mặt rất đáng sợ.

-Không được. Họ chỉ mời mỗi Tiểu Tuyết thôi. – Lời tuyên bố của Nhật làm mọi người thất vọng tràn trề. – Vậy ha, 5h tớ tới đón Tuyết.

Nó tò tò đi theo Nhật vào trong nhà, ngượng nghịu vì cả đám người hầu đang cuối chào. Nhật dẫn nó tới 1 căn phòng, nơi có chiếc bàn được bày biện rất nhiều thức ăn và được trang trí rất sang trọng. Anh Nhật vừa định kéo ghế mời nó ngồi thì ba mẹ Nhật đi vào. Người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn và người đàn ông trong bộ vest, cả 2 đều là người nó gặp lần trước.

-Ơ… - Nó lắp bắp.

-Ta lại gặp nhau rồi, Tiểu Tuyết. – Ba Nhật nói. – Để ta giới thiệu lại, ta, Minh Hoàng Trương, ba của Anh Nhật, còn đây là phu nhân Huỳnh Lệ Quyên.

-D…dạ…cháu tên Hạ Tiểu Tuyết, bạn Anh Nhật, rất vui được gặp 2 bác. – Nó cuối đầu lễ phép, trong lòng thầm nghĩ có lẽ ba mẹ Nhật là người tốt.

-Nào, mời tất cả ngồi xuống. – Bác Trương tỏ ra rất niềm nở.

Trong suốt bữa ăn mọi người trò chuyện vô cùng vui vẻ khiến nó cảm thấy thoải mái. Nhất là phu nhân, dù không nói được nhưng người tỏ ra rất quan tâm đến nó, luôn gắp thêm thức ăn cho nó.

-Vậy, Tiểu Tuyết đây là bạn gái mà con nói đến hả? – Bác Trương bất ngờ hỏi.

-Dạ, ba đã hứa nếu con tìm được bạn gái thì ba sẽ hủy bỏ hôn ước giữa con với Bạch Ngân mà đúng không? – Nhật trả lời, đột ngột nhắc tới chuyện này làm nó ngượng, tim nó đau vì nó biết đây chỉ là giả vờ nhưng tình cảm của nó thì không hề giả, nó đã thích Anh Nhật không 1 lí do.

-Ừ thì ba có hứa vậy, nhưng ba cũng nói nếu đó là người con thật lòng thích. Ba không muốn con phải ở bên người khác mà không hạnh phúc.

-Thế sao ba lại chịu kí hôn ước với gia đình Bạch Ngân? –Nhật nhăn nhó.

-Thì chỉ là trên danh nghĩa thôi, lỡ như con già rồi mà người con còn chưa tìm được thì cứ coi như cưới con bé Ngân là trước ghét sau thương đi. – Bác này cũng láu cá phết. –Thế bây giờ ba hỏi 2 đứa, 2 đứa có thật lòng với nhau không?

-À…ờ…dạ…thì là… - Anh Nhật bắt đầu cà lâm, quay qua tính kêu nó cứu bồ thì thấy nó mặt mũi tái mét.

Cơn đau của nó lại lên nữa, vào đúng lúc này mới chết chứ. Nó bấu lấy bụng, cố nghiếng răng chịu đau, mồ hôi từ từ nhỏ giọt.

-Nè, bạn không sao chứ?? – Nhật hốt hoảng khi rờ thấy tay nó lạnh ngắt.

-Cháu sao vậy? Trong thức ăn có gì không hợp sao? – Bác Trương cũng thấy lo lắng.

-…D….dạ…không…s..ao..ạ. – Nó cố nói, mắt nó đang mờ dần, có cảm giác như lần này cơn đau của nó còn dữ dội hơn bình thường. Trong thoáng chốc, nó nhìn thấy gương mặt lo âu kinh hãi của phu nhân, rồi tất cả tối đen, nó ngất đi.

Nó nhìn thấy 1 cậu bé cỡ 5, 6 tuổi, gương mặt ngây thơ thoáng nét tinh nghịch. Rồi nó nhìn thấy 1 người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc dài thướt tha, 2 tay dang rộng như chào đón nó. Nó định chạy lại thì nó thấy máu, rất nhiều máu, nó thấy người phụ nữ nằm bất động trên vũng máu, rồi lại mờ, mờ dần.

Nó bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, thì ra đó chỉ là 1 giấc mơ kì quái. Nó đưa tay xoa bụng rồi xoa đầu, nhìn xung quanh, nó giờ mới nhận ra nó đang ở trong 1 căn phòng xa lạ. Kế bên là phu nhân đang nắm chặt tay nó, ngủ ngon lành.

-Bạn tỉnh rồi hả? Thiệt, làm mọi người lo lắng quá đó. – Giọng của Nhật làm nó tỉnh hẳn.

-Sao…sao tui lại ở đây? Đây là đâu vậy?? – Nó không nhớ gì hết.

-Bạn không nhớ sao? Đau bụng đến bất tỉnh trong bữa ăn làm ai cũng lo sốt vó. Mẹ tớ là người lo nhất đấy, mặc dù nói cậu không sao nữa nhưng bà vẫn đòi ở lại. – Nhật quay qua mấy chị người hầu. – Phiền mấy chị đưa mẹ về phòng giùm em.

-Vậy…là tui đang ở… - Nó dần dần ngộ ra.

-Uhm, vẫn còn ở nhà tớ, phòng tớ. – Nhật nói luôn.

[Éc, vậy là mỉnh đang nằm trên giường của Nhật…..??!! Ááááá..'> Nó bối rối tới nỗi mặt đỏ lên hết.

-Sao nữa vậy, bộ sốt hả? – Nhật với tới rờ trán nó.

[Là..làm ơn đừng có tới gần thế chứ!!!'> Tim nó muốn nổ tung, từng nhịp đập thình thịch làm lòng ngực nó đau nhói. Nó sợ nếu Anh Nhật nghe được tiếng tim nó đang thổn thức sẽ phát hiện tình cảm của nó dành cho cậu mất.

-M…mấy giờ rồi? Tui phải về! – Nó vùng dậy ra khỏi giường. – Ui…

Nó loạng choạng, quên mất là mỗi lần nó tỉnh mê rồi thì nó cần nghỉ ngơi, không làm gì được.

-Giờ đã 11h khuya rồi, bạn tính về vào giờ này sao, với tình trạng đó nữa. – Nhật bước lại chiếc ghế sopha trong phòng. – Tốt nhất là nghỉ ở đây luôn đi. Ngủ ngon.

Nhật chìm vào giấc ngủ say nhanh chóng. Còn mình nó vẫn ngồi ngẩn ngơ 1 hồi lâu. Bước lại lấy chăn đắp cho Anh Nhật, nó nhìn ngắm gương mặt cậu, cái cảm giác thân thuộc lại trỗi lên nữa, nó không hiểu cái gì đang xảy r