
ước. Lúc địng quay lưng đi thì đụng trúng 1 ông bác.
-A, cho cháu xin lỗi. – May mà chưa bị đổ nước.
-Ơ…con là…. – Bác ấy quay lại, nhìn thấy mặt nó thì kinh ngạc.
-Dạ? – Nó không nghĩ là nó biết người này.
-À, không, không có gì. – Bác ấy sực tỉnh, cho nó đi qua. Nhìn theo cái dáng của nó mà trên gương mặt bác nở 1 nụ cười hạnh phúc.
Nó quay lại chỗ phu nhân, kinh hãi khi thấy bà không có trên xe lăn mà đang nằm trên bãi cát!
-Bác! Bác ơi, bác sao vậy?? Sao lại xuống khỏi ghế?! – Nó cố đỡ phu nhân dậy nhưng 1 mình nó không đủ sức.
Cả đám Thanh, Nhật, Ly và Phong chạy tới, nhốn nháo.
-Sao vậy mày? – Con Ly lên tiếng khi Nhật với Thanh đỡ phu nhân dậy.
-Tao không biết nữa… - Nó bất động khi nhìn thấy gương mặt bác ấy đẫm lệ. Nó nghĩ đến lí do có lẽ phu nhân rất khao khát được đi, được ngâm chân trong làn nước mát lạnh của biển, nó thấy nhói trong tim, nó phần nào hiểu được nỗi đau khổ của phu nhân.
Bác Trương cũng hối hả chạy tới khi nghe ồn ào, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
-Chị Lệ Quyên, chị không sao chứ?? – 1 người đàn ông khác cũng chạy lại, là cái người nó va phải khi nãy.
-Ơ, anh là… - Cả 2 bác nhìn chằm chằm người đàn ông đó, rồi phu nhân cười như gặp được người quen lâu ngày không gặp.
Người ấy khi nhìn thấy Ly thì tính nói gì đó nhưng lại thôi, nó tự hỏi đang có chuyện gì.
-Phu nhân thế nào rồi? – Nó hỏi Nhật trong giờ chuyển tiết.
-Uhm, không sao cả, chỉ là xúc động nhất thời thôi. – Nhật cười.
Nó nhìn xuống tờ thông báo mới được phát.
“Vũ hội mùa đông nhân dịp Giáng Sinh. Hãy mang 1 bạn nhảy cùng bạn. Địa điểm : Sân của học viện. Thời gian : 5h30 pm ngày 25/12.”
-Sao? Có tính mời chị Bạch Sương không ? – Nó bất chợt hỏi Nhật, gương mặt tỉnh như không.
-Uhm, có lẽ… - Nhật cố tránh ánh mắt nó vì mấy lời nó nói hôm trước.
-Ừ.. – Quay đi để che gương mặt thất vọng của nó. – Ly, mày có đi không, cái vũ hội ấy?
-Hả? Ai biết, mà có ai rủ tao nhảy đâu… - Ly chưa nói xong thì Thanh nhào vô.
-Tớ, làm bạn nhảy tớ nha Ly! – Lời mời nhiệt tình của Thanh làm con Ly chỉ biết “à ừ”.
Còn mỗi nó, đang suy nghĩ sẽ xin nhà trường cho nó làm phục vụ như mấy đứa nhà nghèo khác.
-Đi không? Làm bạn nhảy tao. – Giật mình, thì ra là Nam Phong mời nó.
Nó cũng không có hứng thú lắm nên vẫn cắm cúi vô tờ giấy mà trả lời.
-Chắc không rồi, tao đang tính xin làm phục vụ kiếm thêm tiền đây.
-Mày đúng là lạnh thiệt mà, lúc nào cũng lo làm, lâu lâu phải thoải mái chứ. – Phong thuyết phục.
-Đúng đấy, đi đi mày. – Ly cũng hùa theo.
- Thôi đi, mà có đi thì tao biết mặc cái gì. – Nó nhăn mặt, cũng không hề có ý định mượn đồ Ly hay để tên nào mua tặng nữa. Nó làm cả đám thất vọng, thở dài.
----------------------------------------------------
Thiệt là, nhận cái công việc phục vụ này chẳng khác nào đem mình ra cho mấy tụi nhà giàu chế giễu, nhưng nó chả còn cách nào khác, với lại bộ đồ dành cho nhân viên phục vụ cũng không tệ, 1 chiếc váy màu trắng rất dễ thương. Cũng may không có cái trò “vô ý” làm đổ thức ăn của mấy tụi nhà giàu nên nó cũng chẳng phàn nàn hay khó chịu. Công việc của nó là bưng khay nước đi lòng vòng phục vụ, giống như trong mấy bữa tiệc sang trọng sang, mà tiệc này cũng sang trọng không kém vậy.
Cái sân rộng lớn của học viện trang trí hoành tráng, cái chính là cây thông cao chót vót gắn đủ thứ vật phẩm, đèn thì sáng đến chói mắt, nói chung là đẹp kinh khủng.
Vũ hội này không chỉ dành riêng cho khối cấp 3 mà cả tiểu học cũng được mời, nhưng có vẻ vì độ tuổi nên mỗi cấp lại chia ra từng khu vực để thưởng thức buổi tiệc.
Bắt đầu được vài phút thì nó thấy chị Sương khoác tay Nhật đi vào y như nó dự đoán, nó buồn nhưng chẳng làm gì được nên cố tỏ ra vẻ bình thường. Sau đó là Ly đi cùng với Thanh, còn Phòng thì cặp với….Bạch Ngân?!
-Tao cũng không biết sao lại thành thế này, tự nhiên nhóc con này tới rủ nên đành chấp nhận. – Phong giải thích khi nhìn thấy nó với vẻ mặt khó hiểu. – Mà con nhóc này bám dai như đỉa ấy, trốn không được.
-Ồ ra thế. – Nó cười. [Hành hạ Anh Nhật cho đã rồi ra vẻ dịu dàng với Nam Phong, con bé này ghê thiệt.'>
Vậy là chỉ còn nó 1 mình, ai cũng có đôi ra nhảy cả, nó thui thủi đi phục vụ. Cảm thấy hơi tủi thân.
-Nè, muốn nhảy với anh không? – Nó giật bắn mình vì bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai nó, thì ra là Nguyên.
-Anh muốn gì nữa? – Nó cảnh giác, không muốn sự việc đó lặp lại chút nào.
-Thoải mái nào, anh không làm gì em đâu. Không thì nó đòn với cái bà chằn kia quá. – [Chắc ảnh nói chị Bạch Sương'> – Sao, ra nhảy không?
-Cảm ơn nhưng em đang bận. – Nó quay đi.
Nguyên tính chụp nó lại thì….Bốp!
-Lại ăn hiếp người khác nè. – Đúng là chị Sương chớ không ai khác, có cả Nhật kế bên.
-Làm gì có! Tui chỉ muốn mời em ấy nhảy thôi m