
– Ly chạy lại khoác tay Thanh, tự hào. – Tụi tao làm hồi tối hôm qua, mượn cái nhà bếp ở đây.
-Tội nghiệp. – Nó nhìn Thanh. – Chắc là vất vả lắm nhỉ.
-Hìhì, cũng không hẳn. – Thanh ngượng chín mặt vì dù cậu thích Ly nhưng phải công nhận sức tàn phá nhà bếp của nhỏ này kinh thiệt.
Cả đám ngồi lại nhập tiệc, cười đùa vui vẻ. Nó chưa từng cảm thấy ấm áp như thế này bao giờ, mọi người sum vầy, ăn uống, trò chuyện cùng nhau. Nó nghĩ nếu là 1 gia đình thì sẽ có cảm giác ấm cúng y như thế này.
-Tuyết, tặng nè! – Thanh lôi ra 1 bó kẹo lollipop khổng lồ. – Không biết tặng cái gì nên…
Cậu nhóc này đúng là dễ thương y như trẻ con. Nó cười rồi nhận lấy bó kẹo. Tiếp theo là Nhật.
-Đầu tiên, - Nhật đưa nó 1 cái hộp to. – Cái này là của Bạch Ngân, con bé nghe sinh nhật bạn nên nhờ gửi cái này.
Nó mở ra, bên trong là 1 chiếc váy dạ hội màu xanh cùng với 1 tấm thiệp. “Thấy chị nghèo quá, tặng bộ này để chị có cái mặc khi dự tiệc chớ. p/s : thật sự bộ váy chị mặc lần trước tuyệt lắm đấy.”. Nó cười thầm, nhận ra dù Ngân có vẻ kênh kiệu nhưng thật ra là 1 cô bé ngoan.
-À… - Phong định mở miệng, cầm chắc cái hộp trong tay.
-Còn đây là quà của tớ. – Lần thứ 2 bị chặn họng, ngực Phong như thắt lại khi Nhật lấy ra 1 cái hộp quà nho nhỏ.
Bên trong là 1 sợi dây chuyền có mặt là 1 bông tuyết nhìn rất đẹp. Phong nắm chặc tay, cơ hội của cậu chắc là vụt mất mãi mãi rồi.
Còn nó, không thể nào nói nên lời, nó nên vui hay buồn đây? Dù gì đi nữa, tình cảm đơn phương của nó không hề được đáp trả.
-Tớ tình cờ nhìn thấy nó trong 1 cửa hàng, nghĩ có lẽ sẽ rất hợp với bạn nên mua. – Nhật gãi gãi đầu.
-Ê Phong, quà của mày đâu? – Ly vỗ vai Phong.
-Ý, hình như để quên ở nhà rồi. – Phong đáp tỉnh rụi, chôn giấu cảm xúc của cậu.
-Trời, cái thằng này…- Ly nhịp nhịp chân, chống nạnh.
-Rồi rồi, bình tĩnh, có sao đâu. – Nó cười. – Được tổ chức thế này tao mừng hết lớn rồi.
Phong ngồi gục xuống trên chiếc ghế trong phòng cậu, lôi ra cái hộp mà cậu không có cơ hội tặng. Chiếc vòng tay với những hạt màu xanh biếc nằm bất động trong đó. Cái hi vọng nhỏ nhoi đang hấp hối trong con tim khốn khổ của cậu. Đóng nắp hiếc hộp, Phong đặt nó vào 1 góc sâu trong tủ. Ngã người nặng nề lên giường, giọng cậu run run.
-Đáng ghét…
Dạo này, mỗi đêm nó lại mơ thấy giấc mơ kì lạ về cậu bé 5 tuổi và người phụ nữ xinh đẹp nằm trên vũng máu. Và lần nào nó choàng tỉnh giữa đêm vì cơn ác mộng đó là y như rằng nó thức luôn tới sáng. Nó thắc mắc giấc mơ đó mang ý nghĩa gì.
-Lại nữa hả? Mà mày mơ thấy gì? – Ly hỏi sau khi nó kể cho nhỏ.
-Đầu tiên là 1 cậu bé 5 tuổi, rồi tao thấy 1 người phụ xinh đẹp nhưng nằm trên 1 vũng máu…
-1 người phụ nữ? – Nét mặt Ly tự nhiên nghiêm túc.
-Uhm, 1 người phụ nữ tóc dài, đẹp lắm. – Nó sắp xếp mớ sách, chuẩn bị đi học.
Nghe tới đó, bỗng nhiên Ly tái xanh cả mặt.
-Mày sao vậy? – Nó hỏi khi con nhỏ biểu hiện kì cục quá.
-Hả? Không, không gì. – Ly lắc đầu. – Mày xuống trước đi, tao kiếm cuốn tập đã.
Con Ly có vẻ kì quặc hôm nay nhưng nó cũng không biết làm gì khác, có hỏi thì nhỏ đó cũng chả chịu nói đâu.
Hôm nay nó được lãnh lương ở nhà ăn nên rủ Ly đi ăn kem. 2 đứa rảo bước vòng vòng trong thành phố. Con Ly đi ngang cái tiệm thời trang thì dáng mắt vô 1 bộ váy được trưng bày.
-Ê, cái này đẹp quá mày ơi! – Giọng Ly phấn khởi.
-Đẹp thì đứng đó ngó hoài đi nhá, tao đi đây. – Nó bước 1 mạch mà con Ly vẫn chưa chịu theo.
[Sax, mê gì mà mê dữ vậy, không có tiền mua thì ngắm chi cho thèm'>
-Tuyết! – Ai đó vỗ vai nó làm nó giật bắn người, xém xí là hét lên rồi.
-Hú hồn, thì ra là 2 người. – Thanh khoác tay Phong đứng cười.
-Ủa, Thanh đây mà Nhật không đi chung à? – Nó thấy lạ khi bình thường Thanh bám Nhật như keo.
-Nhật đang ở trên xe, tên đó nhờ tao sửa giùm cái laptop. –Phong trả lời, cậu vốn là chuyên gia máy móc mà. – Vậy còn Ly chằn lửa đâu?
-Dính luôn với cái tiệm thời trang rồi. – Nó kiểm tra lại tiền để tới tiệm kem. – Ăn kem hông, hôm nay có lương.
-Ok luôn. – Cả 2 tên nhất trí.
Kéttt!! ẦMMM!!!
Cái âm thanh chói tai của 1 vụ tai nạn giao thông làm nó quay lại nhìn.
“Có người bị thương rồi kìa!!”, “Aaa, máu chảy nhiều quá!”, “Anh ta chết chưa vậy??”, “Ai đó gọi xe cứu thương đi!!!”…
Thịch.
Thịch.
Thịch.
Tiếng tim nó đập mỗi lúc 1 nhanh, nhanh tới mức nó không kiểm soát được bản thân. Con mắt nó vẫn ngó trân trân vào cảnh tượng kinh hoàng đó. Chân nó không nhúc nhích được. Xẹt. 1 mảng kí ức vụt qua trong đầu nó.
-A..Aaa..AAAA! – Nó ôm đầu khuỵu xuống, nó đang nhớ lại gì đó….
Tối đen.
Phải rồi! Nó nhớ rồi! Những kí ức bị lãng quên của nó! Nó nhớ được cái ngày kinh hoàng đó!
Có 1 người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài thướt tha đang