Học Viện Thiên Tài

Học Viện Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328510

Bình chọn: 8.5.00/10/851 lượt.

người chật ních. Chúng tôi loành ngoành qua rất nhiều nơi, rốt cuộc vẫn không biết là hắn muốn đi đâu. Hai chân tôi bất đầu nhức mỏi, nhưng vẫn cố gắng theo kịp. Có cảm giác như hắn càng bước càng nhanh. Mấy lần suýt thì cắt đuôi được tôi. Rồi đột ngột mũ lưỡi trai quẹo vào một ngõ nhỏ. Khi tôi chạy đến thì không còn thấy ai nữa. Tôi đứng lại thở dốc, cũng lúc này, tôi mới nhận ra con đường này có chút quen thuộc. Nếu không nói....nó chính là đường về cô nhi viện – nhà tôi.

Tôi vội vàng chạy lên trước, rồi bước vào trong. Vừa mới tới cửa cô nhi viện, tôi đã thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc. Khuôn mặt mà, tôi vẫn mong nhìn thấy trong mơ.

Tôi gần như chết lặng, không dám tin vào hình ảnh trước mắt mình. Có phải tôi đã nhớ đến mức hoang tưởng rồi không? Khuôn mặt đó đang cười, nụ cười thân thuộc mà ấm áp. Tôi tiến lại một cách vô thức, rất lâu mới bật ra được một tiếng

Anh!

Người ấy mỉm cười, đưa hai tay giơ về phía tôi. Bàn tay ấm áp chạm vào má tôi, tóc tôi. Tôi cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ đôi tay ấy. Thật sự rất dịu dàng. Nước mắt tôi tự nhiên chảy dài. Cuối cùng, tôi kêu lên, bổ nhào về phía anh.

Ngoan nào! Ngoan nào! – Giọng nói ấm áp vang lên bên tai tôi. Đây rõ ràng là sự thật. Anh tôi dốt cuộc đã trở về. Anh đã trở về với tôi. Tôi càng ôm chặt anh hơn, nức nở.

Nhưng đúng lúc ấy. Một cú đánh phía sau giáng vào người tôi. Cảm giác tê buốt chạy dọc, sau đó tôi thấy mình trở nên mềm nhũn, mọi thứ tối sầm lại.

Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy: Anh đang mỉm cười!




Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào mắt khiến tôi khẽ nhíu mày, hồi
lâu mới mở được mắt, cả người đều thấy ê ẩm và đau nhức. Có lẽ là hôm qua tôi vận
động quá nhiều đây mà. Hèn gì ngủ ngon vậy, một giấc tới sáng luôn. Nghĩ lại
cũng thật đáng sợ, tối qua tôi mơ thấy ác mộng, tôi thấy anh trai trở về, nhưng
anh ấy không nói gì với tôi, sau đó còn đánh tôi ngất đi. Tôi lắc đầu thở dài,
chắc tôi thật sự nhớ anh đến bị hoang tưởng rồi!

Tôi khẽ vặn mình một cái cho đỡ mỏi. Nhưng rồi tôi nhận ra,
có gì đó không ổn. Cái giường! Đúng rồi, không phải giường ở nhà Thiên Vũ, căn
phòng này cũng không phải phòng tôi. Và…và…tay tôi đang bị trói lại! Chuyện gì
thế này? Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, mơ màng nghĩ. Chẳng lẽ tôi vẫn còn đang
mơ? Nhưng không phải mơ thì sẽ không cảm thấy đau sao? Vậy thì mấy dấu vết trên
tay tôi là thế nào? Sao chỉ cựa quậy là thấy đau như vậy?

Tôi xoay xoay người, cố gắng lết ra khỏi vị trí. Khi quay mặt
về giữa phòng, tôi mới nhận ra có người đang đốt lửa. Mà người đó lại không phải
là một người xa lạ. Dưới ánh sáng chập chờn mờ ảo, khuôn mặt quen thuộc đang
nhìn về phía tôi. Nhưng ngoài sự trống rỗng và vô hồn, tôi không còn nhìn thấy
điều gì nữa. Đó ….là anh trai của tôi? – Tôi nhìn rồi lại tự đặt câu hỏi với
chính mình, rất lâu mới thốt lên được một tiếng

- Anh!

Đáp lại lời tôi là một cái nhếch mép. Tôi có cảm giác như mắt
mình đang hoa lên. Tôi…nhìn nhầm ư? Anh chưa từng dùng biểu cảm đó với tôi?
Chuyện này, dốt cuộc là sao chứ? Tôi không kìm được lên tiếng

- Anh! Anh về rồi ư? Anh đã ở đâu vậy? Anh có biết là em đã
tìm anh lâu như thế nào không? – Niềm vui trong phút chốc khiến mắt tôi cay
cay. Thế nhưng anh chỉ ngồi yên không phản ứng.

Tôi định tiến tới anh thêm một bước, thì lại bị đống dây dợ
quấn chặt lấy người làm cho không cử động được. Tôi khó hiểu nhìn anh

- Anh! Là anh phải không? Sao anh lại trói em! Mau thả em
ra! Anh không nhận ra em sao?

Vẫn là một sự im lặng đến khó hiểu. Đây rõ ràng không phải một
giấc mơ. Anh tôi thật sự đã trở về. Người tôi yêu thương nhất cuối cùng cũng trở
về. Thế nhưng sao anh lại trói tôi? Còn không hề nhìn tôi lấy một lần. Tôi bắt
đầu cảm thấy hoang mang. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh trở về mà
không cho tôi biết? Hay anh đang trách móc tôi không đi tìm anh? Tôi thật sự
không hiểu nổi!

Khuôn mặt của anh không một chút cảm xúc. Thật sự, tôi chưa
bao giờ nhìn thấy anh như thế. Cho dù là trước kia, lúc tôi đi tìm anh. Hai
chúng tôi ở cách nhau rất xa nhưng tôi luôn luôn nhớ về anh. Nhớ khuôn mặt luôn
nở nụ cười, bảo vệ, che chở cho tôi. Thế nhưng tại sao trong giây phút gặp mặt
này, dù anh chỉ ngồi cách tôi qua một đống lửa, mà lại có cảm giác xa xôi đến
như vậy. Giống như hai người xa lạ không hề quen biết. Mà dường như trong ánh mắt
ấy, còn có vẻ thỏa mãn khi thấy tôi bị trói. Ai có thể giải thích cho tôi chứ?

- Anh! Mau thả em ra đi! – Tôi vừa giãy giụa vừa nhìn về
phía anh – Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh nói đi!

- Im miệng đi! – Anh hắng giọng, lạnh lùng nhìn về phía tôi.
Trong cái nhìn hàm ý cả sự cảnh cáo.

Tôi sững lại vài giây, cảm giác hoang mang nổi lên rõ rệt

- Anh đang làm gì thế? Em là Tuyết Mai đây mà! Anh không nhận
ra em sao?

- Đã bảo im miệng cơ mà! – Anh đột ngột quát lên. Trừng trừng
tiến lại phía tôi. Thái độ đó làm tôi run sợ lạ kì, tự động lùi về phía sau.
A


XtGem Forum catalog