XtGem Forum catalog
Học Viện Thiên Tài

Học Viện Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327675

Bình chọn: 10.00/10/767 lượt.

hịu, nhưng tâm trạng lại vô cùng phức tạp. Bao nhiêu thắc mắc trước đó đột
nhiên không thể nói lên lời. Dường như là đang chờ đợi. Sau cùng, Vũ lên tiếng
trước

- Đã lâu
không gặp! Tuyết Mai!

- Phải…phải!
– Tôi đáp lúng túng, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lại không kìm được run rẩy –
Đã..đã lâu không gặp!

Những điều
muốn nói, những điều muốn hỏi nhiều vô kể, nhưng hiện tại tôi chỉ thấy trống rỗng,
hệt như bong bóng mùa hè sớm bị vỡ vụn, tan thành từng bọt nước li ti trong
tay. Bốn năm không gặp, chờ đợi, hy vọng, tại sao khi gặp mặt lại thấy không thể
đối diện. Tôi cúi mặt, có lẽ bởi không ngờ được sự xuất hiện của Vĩ. Bốn năm
đó, hai người đã luôn sống cùng nhau ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vụ nổ ở bến
cảng là sao? Thực ra thì, giữa hai người là như thế nào? Mảng kí ức của 4 năm
trước tôi từng tìm mọi cách dập tắt, nhưng hiện tại lại khao khát được biết hơn
bao giờ hết. Giọng nói tôi trở nên mơ hồ

- Thực ra,
lúc đó….

Tôi chưa kịp
nói hết thì chợt chạm phải ánh mắt Vĩ, cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt thoáng chốc khiến
tôi ngỡ ngàng

- Chuyện
quá khứ đừng nhắc lại nữa!

Vừa nói cậu
vừa đưa tay, nắm chặt lấy tay Vũ. Tôi ngây người, trên mặt Vĩ lại có biểu hiện:
Tôi đã nhớ ra mọi chuyện rồi! Giọng cậu đều đều, nắm tay không hề nới lỏng

- Hiện tại,
chúng tôi sống rất tốt!

Trái tim
tôi chợt như có ai vừa đưa tay bóp mạnh, muốn lảng tránh nhưng ánh mắt vẫn dán
chặt vào cử chỉ kia. Vũ vẫn nhìn tôi, sâu thẳm trong đáy mắt có một vài tia khó
xử. Không gian trong phút chốc lại trở nên ngột ngạt

- Bốn năm
qua – Vũ lên tiếng – Cậu vẫn sống tốt chứ?

Tôi cố gắng
thu tầm mắt, nở nụ cười gượng gạo

- Rất..rất
tốt. – Ngay chính tôi cũng cảm thấy nụ cười của mình thật giả tạo, nhưng vẫn cố
sức vui vẻ nói – Bây giờ tôi đã trở thành phóng viên ảnh, có thể tự do đi lại
khắp nơi. Vô tình đến đây, không ngờ có thể gặp lại hai người.

Trong tim
tôi chỉ thấy một mảng trống rỗng, tất cả những thứ mà tôi nhìn thấy được, là
cái nắm tay và câu nói: Hiện tại, chúng tôi sống rất tốt! Nó cứ không ngừng lặp
đi lặp lại trong đầu tôi, có vô vàn điều muốn hỏi nhưng câu nói kia đã trả lời
tất thảy. Trả lời cho tất cả những tìm kiếm và chờ đợi của tôi. Mục đích của
tôi chỉ vì muốn thấy cậu vẫn yên ổn, muốn chắc chắn rằng cậu vẫn an toàn và hạnh
phúc ở một nơi nào đó. Thế nhưng tại sao hiện tại, tôi lại thấy đau đớn, giống
như vừa có ai đưa tay cào xé trái tim mình.

Bao nhiêu
câu hỏi đột nhiên trở nên vô nghĩa, tôi cũng không rõ cuộc nói chuyện sau đó đã
kết thúc như thế nào, không biết mình đã đứng dậy và ra về từ lúc nào. Chỉ khi
đứng trước ngôi nhà tranh của Hoàn, tôi mới chợt tỉnh, cả người đổ xuống nền đất

- Cô ổn chứ?
– Hoàn vội vã nâng tôi dậy, tôi xua tay, gắng làm cho anh yên tâm nhưng không
tài nào nở nụ cười.

- Anh có thể
để em một mình không? – Tôi nói nhỏ. Hoàn đành đưa tôi và trong nhà rồi lẳng lặng
ra ngoài. Tôi ngồi bó gối, trong bóng đêm tĩnh mịch đến kì lạ, chẳng hề nghe thấy
bất kì âm thanh nào.

Câu nói ấy
lởn vởn trong đầu tôi như một bóng ma không chịu tan. Chỉ cần tôi nhắm mắt lại,
thì hình ảnh Vĩ nắm chặt tay cậu lại hiện ra trước mắt. Tôi dường như đã quên mất
một điều, Vĩ chính là Hoàng Thiên Tuyết, là người đã yêu Vũ suốt mười năm, và
bây giờ, cô ấy đã nhớ lại.

Cô ấy đã nhớ
lại tất cả!

Từ trước đến
giờ, Vũ bên cạnh tôi vì tôi giống Thiên Thiên, vì muốn bù đắp cho cô ấy, nhưng
hiện tại Thiên Thiên đã trở lại, vậy thì kẻ thay thế như tôi đâu còn cần thiết
nữa. Đây là kết quả mà tôi luôn tìm kiếm, là kết quả mà tôi có thể đoán trước.
Tôi muốn cậu hạnh phúc, nhưng lại không thể đối diện. Lại thấy đau đớn là sao?

Một bàn tay
chợt đặt lên vai, tôi giật mình. Là Hoàn. Anh ngồi xuống bên cạnh, không gian
yên lặng rất lâu, anh không hỏi. Tôi chợt cười

- Thực ra
em làm phóng viên ảnh, không hẳn vì muốn chụp ảnh, em chỉ đang tìm kiếm một người
thôi.

- Cô đã tìm
thấy rồi phải không? – Hoàn chợt nhìn tôi, tôi gật đầu

- Vâng! Tìm
thấy rồi.

Tôi ngước
lên nhìn trời rồi lại tiếp tục cười, không nghe ra giọng nói của chính mình

- Lúc đầu
em đã tự nói với bản thân, chỉ cần người ấy sống thật tốt, thật hạnh phúc là đủ
rồi. Em sẽ không đòi hỏi gì cả. Em chỉ muốn chắc chắn rằng người ấy vẫn yên ổn.
Thế nhưng, không hiểu sao bây giờ em lại thấy khó chịu. Anh nói xem, có phải em
quá tham lam không?

Hoàn im lặng
không trả lời, chỉ có giọng tôi vẫn vang lên

- Em tệ thật
anh nhỉ. Em muốn người ấy hạnh phúc nhưng thấy cậu ấy hạnh phúc lại không vui.
Có phải em ích kỉ lắm không?

Hoàn đưa
tay lau một vệt nước trên khóe mắt tôi, giờ tôi mới chợt nhận ra mắt mình đang
ướt lạnh. Anh nhìn tôi như thể nói: Cứ khóc đi! Tôi lắc đầu, miệng vẫn cười

- Không! Em
đang vui mà! Đáng ra em phải vui mà. Không..không phải như thế này! Là em đang
vui!

Từng giọt
nước mắt rơi xuống khiến tôi uất nghẹn, không ngăn