
i bước vào nhà, chợt:
- Anh chàng đẹp trai lúc nãy là ai thế? Bạn trai cô à? Cô cũng ghê quá
nhỉ? Nhìn nhỏ với ánh mắt không mấy thiện cảm anh lên tiếng.
- Không, không phải như anh nghĩ đâu, bọn em chỉ là bạn học thôi, cậu ấy
đưa em về là vì...vì... Nhỏ chưa kịp nói hết câu thì anh đã xen vào.
- Thôi, không cần phải giải thích, tôi không quan tâm.
Những câu nói của anh cứ như gáo nước lạnh tạt vào mặt nhỏ, đau quá,
rát quá nhưng sao nhỏ không thể khóc nhỉ? Gạt sang 1 bên, nhỏ hỏi anh:
- Anh ăn gì chưa? Để em vào làm cho anh ăn nhé!
- Tôi ăn với Kiều Phương rồi, cám ơn! Nói xong anh quay lưng bỏ lên phòng.
Lúc nào cũng thế, anh luôn lạnh lùng, chưa bao giờ nói 1 câu tử tế với nhỏ, nhỏ buồn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Reng!!! Reng!!! Reng!!! Tiếng chuông điện thoại làm xua tan suy nghĩ của nhỏ.
- Alô!
- Cô có phải là Tiểu Quân, người nhà của bà Hoàng Hải Yến? Đầu giây bên kia hỏi.
- Vâng, là tôi, có chuyện gì vậy? Như có thể cảm nhận được chuyện gì không hay sảy ra, nhỏ thấy lo lắng vô cùng.
- Hiện tại mẹ cô đang nguy kịch, cần phải mổ gấp, đề nghị cô đến ngay
bệnh viện Trung Ương để làm giấy tờ và đóng chi phí cho cuộc phẫu thuật
là 50 triệu.
tít tít tít! Nhỏ tắt máy, lo lắng, đau khổ vỡ oà, vô cảm trước thực tại nhỏ đứng hình trong vài giây như không thể tin
vào những gì mình đang nghe. cần phải đến bệnh viện gấp, lấy đâu ra đủ
số tiền 50 triệu trong khi bản thân chẳng còn đồng nào? Không suy nghĩ
gì được thêm, nhỏ sẽ bất chấp tất cả để cứu mẹ, không còn nhiều thời
gian nữa, nhỏ chạy nhanh lên phòng,
- Anh...anh có thể cho em
mượn 50 triệu được không? Em đang cần gấp, em hứa sẽ trả lại anh khi
kiếm đủ số tiền. Nhỏ nhìn anh với ánh mắt van nài.
- Tôi biết
ngay mà, cô cũng như bao người đàn bà khác thôi, cũng chỉ là hạng ti
tiện bần hèn vì tiền, đây 50 triệu, không cần trả lại đâu. Anh rút trong ví ra tấm séc dụi vào tay nhỏ nhìn với ánh mắt khinh bỉ.
Người con gái đứng trước mặt anh đây, đã có lúc anh nghĩ rằng cô ấy
trong sáng, thuần khiết, nhưng thật sư hôm nay những suy nghĩ đó đã hoàn toàn sụp đổ trong anh. Cũng thế thôi, tất cả cũng chỉ vì tiền!
- Không...không phải thế! Mẹ..mẹ em đang...! Nhỏ chưa nói hết câu anh
đã quay lưng đi, sao lại không để nhỏ nói nguyên do chứ? Nhỏ đâu phải là người như vậy, từ khi cưới anh đến giờ nhỏ có bao giờ đỏi hỏi anh cái
gì đâu. Nước mắt ơi mi đừng rơi nữa, nhỏ đau khổ, nổi tủi nhục ngày càng dâng lên, anh khinh thường, chà đạp nhỏ nhưng mặc kệ, giờ nhỏ không có
thời gian để quan tâm, tính mạng của mẹ là quan trọng nhất. Nhỏ phải
mạnh mẽ lên, không thể yếu đuối như thế mãi được.
*Bệnh Viện
sau 2 giờ chờ đợi trong căng thẳng, phấp phỏng lo âu, cuối cùng cửa
phòng phẫu thuật cũng bật mở, thấy ông bác sĩ đi ra, nhỏ vội chạy lại
nắm tay ông hỏi:
- Bác sĩ, mẹ...mẹ cháu có sao không?
Nhìn ánh mắt van nài, chứa đựng sự lo lắng của nhỏ đang mong chờ câu
trả lời từ mình, ông cảm thấy xót thương cho cô gái này quá, tuy không
muốn nhưng ông đành phải nói ra câu nói quen thuộc, là bác sĩ trong nghề lâu năm chẳng lẽ ông không hiểu được nỗi đau khi mất đi người thân.
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, vì thể trạng của mẹ cô quá yếu với lại khi đưa vào đây thì đã hơi muộn nên...nên...! Ngậm ngừng 1 lúc
ông nói tiếp: đây là những lời mẹ cô muốn gửi tới cô, chúng tôi đã ghi
lại.
Run rẩy cầm lấy tờ giấy từ tay ông bác sĩ nhỏ không muốn
tin vào sự thật này nữa, tàn nhẫn quá, mở tờ giấy ra, bên trong chỉ vẻn
vẹn vài dòng:
" Con gái của mẹ, mẹ biết khi con đọc được những dòng chữ này là lúc mẹ không còn nữa, con sẽ đau buồn nhiều lắm nhưng
mẹ mong con hãy cố gắng vượt qua mà hướng về tương lai phía trước, con
phải sống hạnh phúc không chỉ cho con mà còn cho cả cuộc đời dang dở của mẹ nữa, như thế mẹ mới có thể yên lòng. Cuối cùng mẹ muốn gửi lời xin
lỗi đến con, vì mẹ mà con phải khổ nhiều rồi, không giúp được gì cho con mà mẹ lại ra đi như thế này. Mẹ ở trên thiên đàng sẽ luôn dõi theo bước chân con!
Mẹ yêu con!"
Những giọt nước mắt cứ thế
tuôn ra, người thân duy nhất cũng đã bỏ mình, nhỏ khuỵu xuống, đau khổ,
cay đắng, chua xót...không muốn cảm nhận gì nữa, nhỏ chỉ ước rằng mình
có thể đi theo mẹ mà thôi, một mình trong cái xã hội này, không còn
người thân thích, liệu nhỏ có thể sống hạnh phúc như lời mẹ nói? Nhỏ còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu nỗi đau nữa? Có còn can đảm để bước tiếp?
Sau khi lo hậu sự cho mẹ nhỏ mới về nhà, 2 ngày rồi, 2 ngày
từ khi mẹ xa nhỏ, những kí ức về ngôi nhà ở ngoại ô thành phố cùng tiếng nói cười của 2 mẹ con luôn xuất hiện trong tâm trí, nhỏ thấy nhớ mẹ
quá. Khẽ thở dài rồi lẳng lặng vào bước vào nhà.
- Cô đi đâu
giờ này mới về? Có tiền thì đi suốt giờ hết tiền rồi mới biết đường về
nhà à, đừng hòng đòi hỏi gì thêm, tôi chỉ có thể cho cô được thế thôi?
Anh từ cầu thang