Ring ring
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325853

Bình chọn: 9.5.00/10/585 lượt.

trực bỏ lên xe, thì
cậu níu chặt ông lại:

- Cháu xin bác sĩ, bác sĩ hãy cứu cô ấy đi ạ.

Ông vẫn kiên quyết bỏ lên
xe, cậu nói trong sự kìm nén nước mắt, rồi nó tuôn ra trên khuôn mặt trắng nhợt
của cậu:

- Cháu xin bác...hãy cứu cô ấy đi...

Chiếc xe lao vụt đi...Còn
cậu vẫn đứng đó trong sự tuyệt vọng, nước mắt chạy trên đôi má lạnh buốt, thế
là thất bại rồi sao? Cậu chờ đợi suốt mấy ngày nay để được gặp ông ấy nhưng giờ
tất cả tan thành mây khói rồi sao? Bác sĩ đã từ chối rồi...kết thúc rồi...

Trên chiếc xe kia, người
tài xế nhìn ông thắc mắc:

- Bác sĩ, là cô bé 18 tuổi đó ạ? Ca đó bác sĩ có thể
làm được mà?

Ông bác sĩ mỉm cười, hai
tay đan chéo vào nhau:

- Ta đã gặp cô bé, ta nhìn thấy ở cô bé đó một sự mạnh
mẽ vô cùng lớn. Cô bé đã cầu xin ta đừng phẫu thuật cho cô bé, ta cũng không biết
tại sao. Nguyên tắc của ta là không bao giờ ép buộc bệnh nhân, với lại...trường
hợp của cô bé nếu ta có phẫu thuật thì xác suất thành công cũng không quá
30%...

Nói rồi, trong đầu ông
lại hiện lên mảng kí ức về cuộc nói chuyện với chính cô bé ấy.

Đó là một buổi chiều mưa,
mưa lớt phớt bay bay trong không khí như một màn sương loãng mờ nhạt. Ông bước
vào cổng bệnh viện Hàn Dương, từng bước đi nặng nề hướng về phòng bệnh số
254...Trong đó, đang có một bệnh nhân chờ ông sẵn.

Cửa phòng bật mở, căn
phòng chỉ để một đèn, ánh sáng rất mờ nhạt, ông đưa mắt nhìn về phía người ngồi
trên giường, cơ hồ như thấy một thiên thần đang ở đó. Là Dương Lạp, cô đang
hướng mắt nhìn về phía cửa sổ, làn da trở nên trong suốt trong không gian tĩnh
mịch, mái tóc đẹp để xõa bay nhè nhẹ...Cô mặc chiếc áo trắng toát không tì vết,
càng hiện lên vẻ đẹp tinh khiết trong sáng của người con gái...Ông chợt nhói
lòng khi nghĩ rằng: " Đây là bệnh nhân của mình ư?"

Dương Lạp hướng đôi mắt
đẹp về nơi người lạ, tò mò. Ông cũng giữ ý gật đầu rồi bước vào, mỉm cười:

- Chào cháu, bác là bác sĩ Tember Jack.

Dương Lạp cúi người về
phía ông:

- Dạ cháu chào bác.

Ông lại gần, đưa tay bắt
lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của cô rồi ngồi xuống ghế. Dương Lạp khẽ cười, nụ
cười có phần yếu ớt như cánh hoa sắp lìa khỏi nhụy.

- Bác sĩ, có phải bác đến để hỏi cháu có phẫu thuật
không phải không ạ?

Ông nhẹ gật đầu rồi nói:

- Đúng vậy, cháu là Dương Lạp Lạp đúng không? Là người
đang mắc bệnh máu trắng cấp tính?

Dương Lạp nửa cười nửa
không cười, chỉ có khóe mắt là hơi cong lên:

- Vâng.

- Vậy cháu có đồng ý phẫu thuật không? Theo bác nghiên
cứu thì trường hợp của cháu vẫn có thể cứu được, mặc dù tỉ lệ thành công chỉ có
30% thôi.

Lần đầu tiên ông thấy
lòng hồi hộp hơn bao giờ hết khi chờ đợi câu trả lời của cô gái này, nhìn khuôn
mặt trắng nhưng lại bệch ra của cô, trong ông bỗng dấy lên cảm giác chua xót.
Trước giờ, đối với ông, việc chờ đợi sự đồng ý phẫu thuật của bệnh nhân là
không bao giờ có, hầu như khi chưa kịp hỏi, họ đã sẵn sàng kí vào giấy chứng
nhận rồi. Nhưng đây, cô gái lạnh lùng này lại không trả lời ông, nhưng dường
như cô lại quen biết với những người có tiếng như vậy, cô là ai?

Dương Lạp thở một hơi
dài, đặt tay lên trên chăn, những ngón tay sớm đã trắng xanh rồi. Cô nhích
người ngồi lên trên dựa vào chiếc gối.

- Bác sĩ...bác có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của những
bệnh nhân khi người ta nằm dưới mũi dao mổ của mình chưa?

Tember Jack có phần bàng
hoàng vì câu hỏi của cô gái nhỏ, ông mở tròn đôi mắt sau lớp kính trắng dày của
mình:

- Tại sao cháu lại hỏi vậy?

- Cháu đã từng nghĩ rằng...cái chết thật sự rất đáng
sợ. Nhưng, nó không hề giống như vậy...đâu thưa bác sĩ. Dưới góc nhìn của một
người cứu sống nhân loại, cướp linh hồn của bệnh nhân khỏi tay thần chết, hẳn
bác biết họ sợ như thế nào khi nỗi đau đến với mình. Nhưng bác có biết cuộc đời
đối với con người đẹp nhất khi nào không?

Cô lại đưa mắt nhìn ông,
ông vẫn im lặng tỏ ý lắng nghe.

- Đó là khi mới ra đời, đưa cặp mắt trong suốt của
mình nhìn cuộc đời, nhưng tuổi thơ cháu khi ấy thấy cuộc đời không đẹp như mình
vẫn tưởng. Thứ hai là khi người con gái bước vào tuổi 16, 17, nhưng cháu lại
thấy cuộc đời cũng không đẹp như mình tưởng...Cuối cùng là trước khi chết...Bác
ơi...lúc này đây, cháu thấy cuộc đời đẹp lắm...đẹp như một giấc mơ vậy bác
ạ...- Dương Lạp đã ngấn lệ. Cô nghẹn ngào cố kìm chế nước mắt.

Tember Jack thật sự thấy
chấn động mạnh mẽ vì những lời vừa rồi. Cô gái này...bất hạnh đến vậy hay sao?
Tay ông dường như đang run theo nhịp tim của mình...

- Vì vậy, cháu không đồng ý phẫu thuật.- Cô bỗng kiên
quyết.

Ông đứng bật dậy, có gì
đó trong ông thôi thúc phải cứu sống được cô gái này, bằng mọi giá.

- Tại sao?- Ông gần như nói lớn do mất bình tĩnh.-
Cháu không tin tưởng vào tay nghề của ta?

- Không.- Dương Lạp lắc đầu rồi nói.- Tại sao cháu lại
từ chối một bác sĩ tài giỏi như bác kia chứ?