
cười chua xót:
- Nhưng bác có biết không? Là do cháu không cho phép
mình được sống tiếp đấy thôi.
Ông mở to mắt hết cỡ vì
điều vừa rồi, lần đầu có bệnh nhân của ông nói: " không muốn sống".
Nhưng ông vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
- Bác sĩ, cháu thấy mình không thể sống tiếp được đâu,
một khi con người đã hết niềm tin để sống thì dù có cố gắng thế nào, linh hồn
của họ sẽ vẫn rời khỏi thể xác. Và cháu nguyện trao lại sự sống của mình cho
người khác.
Nói xong, Dương Lạp xoay
mình lấy một tập giấy được đóng kĩ lưỡng trong phòng bì đưa cho ông. Tember
Jack lần đầu nghe được những triết lí già dặn so với lứa tuổi của một cô bé còn
trẻ như thế này. Phải chăng dòng đời nghiệt ngã đã khắc những vết sâu đau khổ
vào tim cô bé. Ông đón lấy tập giấy, mở ra xem.
- Đồng ý hiến tặng tim ư?
- Vâng, tuy cháu bị máu trắng nhưng tim cháu rất khỏe
mạnh, và cháu muốn dành tặng nó cho một đứa em trai của cháu.
- Em trai?
- Vâng, đó là Hoàn Hoàn, một đứa trẻ mồ côi giống
cháu, thằng bé vốn bị bệnh tim từ bé, nhưng nó lại rất mạnh mẽ và bướng bỉnh.
Lúc biết tin nó bị bệnh tim, cháu đã âm thầm đi kiểm tra xem tim mình có phù
hợp với thằng bé không, quả nhiên rất ăn khớp. Vậy cũng coi như đây là một sự
trùng hợp, có người chết đi thì phải có người được sống. Đúng không bác? Vì
vậy, cháu xin lỗi phải từ chối ca phẫu thuật này. Cảm ơn bác rất nhiều.
Dương Lạp cúi đầu cảm ơn,
ông thấy người mình run lên bần bật. Đến khi ra khỏi phòng bệnh, ông vẫn còn
chưa hết run rẩy...trong sự nghiệp chữa bệnh của ông...chưa một lần thấy mình
quá bé nhỏ trước một cô gái mới 18 tuổi như vậy...Khi nói ra điều kinh khủng
đó, khuôn mặt ấy vẫn thản nhiên, bình tĩnh mang đôi cánh của thiên thần hạ thế.
Đúng như Dương Lạp nói,
cuộc sống là cho đi chứ không phải nhận lại. Trong
cuộc sống, có rất nhiều đứa trẻ bất hạnh khi sinh ra đã sớm mắc phải căn bệnh
hiểm nghèo nhưng cha mẹ chúng lại sẵn sàng vứt bỏ máu mủ của mình chỉ vì chúng
không lành lặn. Nhưng trên tất cả, chúng đã sống, sống bằng tất cả niềm tin về
sự nỗ lực của bản thân. Những gì chúng làm, sẽ được hưởng những thành quả xứng
đáng.
...................
" Chị ơi...
Tiếng gọi khe khẽ vang lên
trong màn đêm dày đặc, Dương Lạp nhìn thẳng vào phía đối diện, nơi đôi mắt màu
đen tuyền đang ngự trị.
- Hoàn Hoàn?
Cậu bé đứng dậy, ra hiệu cho
cô cùng ra ngoài. Dương Lạp cũng đứng dậy rồi đi theo.
Bên ngoài, bầu trời lác đác
vài vì sao chiếu ánh sáng le lói xuống hai người, gió đêm thổi lành lạnh, se
sắt da thịt. Ngồi trên băng ghế gỗ, hai tay đan chéo vào nhau, Dương Lạp
nghiêng nghiêng đầu nhìn thằng bé trước mặt mình. Hoàn Hoàn năm nay đã 12 tuổi
rồi, nhưng người lại gầy gò, ốm yếu thường xuyên, tuy nhiên nó lại rất mạnh mẽ.
Dương Lạp hỏi khẽ:
- Có chuyện gì vậy nhóc?
Hoàn Hoàn chớp chớp hàng mi
dày, cúi mặt xuống, có vẻ như nó đang buồn chuyện gì đó.
- Chị...chị có nghĩ...tại sao chúng ta
không có cha mẹ không?
Dương Lạp giật bắn mình, giống
như vừa nghe phải một điều gì vô cùng bất ngờ. Chwua bao giờ lũ trẻ hỏi về điều
này, nhưng sao hôm nay, chính miệng thằng bé mà cô nghĩ là sẽ không bao giờ hỏi
lại cất tiếng thắc mắc.
Dương Lạp bối rối vô cùng, cô
cười gượng:
- À...chúng ta có mẹ mà.
- Chỉ là mẹ nuôi mà thôi.- Hoàn Hoàn nói
bằng giọng đều đều như thể sự thật này đối với cậu mà nói đã quá bình thường.
- Chúng ta...chị không biết.- Câu trả lời
này, cũng không hẳn là sai, vì chính Dương Lạp cũng không biết vì sao lại như
vậy, huống chi lũ trẻ.
- Chị...em thấy chắc tại mình quá kém cỏi,
quá vô dụng, nên mới bị họ vất bỏ đấy thôi.
Im lặng.
- Mà một vật đã hết giá trị, thì đương
nhiên sẽ bị vứt vào sọt rác không thương tiếc, thể xác của em đã bị vứt đi,
trái tim của em cũng bị vứt đi...vì nó không hoàn thiện, phải không chị?
Hoàn Hoàn bật khóc, từng giọt
nước mặn đắng lăn trên khóe mi nặng trĩu lo âu, muộn phiền, tiếng khóc bật thốt
ra như bao nỗi uất ức dâng trào trong lòng, Dương Lạp ôm trầm lấy nó, bao bọc
như vai trò một người mẹ ôm đứa con trai yêu quý vào lòng. Cô còn đau, đau hơn
nó gấp trăm lần, vì sao ư? Vì cô còn không hiểu lí do mình bị vứt bỏ nữa kìa.
Nước mắt hai chị em thi nhau lăn dài như hai con người đồng cảm.
Màn đêm im lặng bị đánh thức
bằng những tia nắng đầu tiên của ngày mới...chan chứa mùi vị ấm nồng của bà mẹ
thiên nhiên dịu êm. Hoàn Hoàn nằm gối đầu lên đùi Dương Lạp ngủ ngon lành như
một đứa trẻ còn bé bỏng, còn cô, dựa đầu vào thành ghế, tìm kiếm một chút bình
yên sau những chuỗi ngày đau khổ.
Dương Lạp đã nghĩ, nghĩ về
cuộc sống của mình, cô thấy mình còn may mắn chán khi có một cơ thể khỏe mạnh,
Hoàn Hoàn bị bệnh tim, cô chỉ biết bàng hoàng khi nghe tin đó. Đó là mộ