
nào cũng
yên tĩnh, Dương Lạp chỉ có thể nói chuyện với bốn bức tường mà thôi.
Cô nhìn lơ đãng về phía
cửa ra vào.
“ Sao cậu ấy vẫn chưa đến.”
Người mà cô mong đợi nhất
lại không đến? Có phải thực sự hai người đã kết thúc hay không, giờ đây cô là
kẻ mong ngóng cậu ấy biết nhường nào. Cô tự nhủ phải gặp được cậu ấy trước khi
chết...Nếu không cô không thể nhắm mắt được...
Có tiếng mở cửa, cô vui
mừng nhưng nụ cười vụt tắt trên môi khi người đang đứng trước mặt cô lúc này là
gã hoàng tử kia. Cô hoảng sợ lùi ra sau, cậu ta cười lạnh tanh:
- Hóa ra mấy hôm nay mất tích là do nhập viện à?
Cô run người, hắn khiến
cô sợ.
- Sao lại sợ hãi thế kia bé cưng? Bé không chào đón ta
à?
Cậu ta tiến sát lại phía
cô, cái nhìn sắc lẹm khiến cô choáng váng, cậu ngồi phịch lên giường:
- Nghe nói bé bị ốm nên ta đến thăm thôi mà!
Cô vẫn không nói gì, lấy
tấm chăn mỏng trùm lên người, giọng run rẩy:
- Cậu đi đi cho...
- Ha ha ha...-Cậu cười khả ố.- Bé đuổi ta đấy à? Hình
như mẹ bé đang có thai nhỉ?
Cô giật mình thon thót,
sao cậu ta...có ý gì?
- Biết làm thế nào đây, ta rất ghét mụ ta, phải làm gì
bây giờ nhỉ? Có nên làm biến mất cái đấy đi không?- Lời nói sắc bén tựa như dao
chém vào không khí thành những tiếng " vun vút" kinh người. Ý nghĩa
trong lời nói, há chẳng phải đã quá rõ ràng hay sao?
Cô choàng dậy, hoảng hốt
nắm chặt tay cậu:
- Xin đừng...đừng làm thế mà...
Hoàng Tử hất tay cô ra,
vẫn nụ cười nham hiểm:
- Không được, bé cầu xin vô ích thôi...
“ Nếu vậy...cậu ta sẽ giết em trai mình sao?”
Cô ôm chặt lấy cậu, máu
bỗng phụt ra từ mũi, lại chảy máu nữa rồi. Những giọt máu đỏ tươi làm nhem
nhuốc ra tấm áo sơ mi trắng phau của cậu ta:
- Xin...xin cậu...
Cô thều thào, cậu ngỡ
ngàng, gỡ tay cô ra...Nhưng cô vẫn ôm rất chặt...Cái xiết của đứa con bảo vệ mẹ
mình đây sao?
Cậu đẩy mạnh cô ra, khuôn
mặt cô lấm lem máu dây ra từ mũi, cậu ngạc nhiên lắc mạnh người cô:
- Bé bị sao vậy? Sao bé lại bị như thế này?
Người Dương Lạp bỗng nhẹ
như tơ hồng, ngả ra trên tay cậu, khuôn mặt trắng bệch. Từ bên ngoài, các bác
sĩ lẫn y tá chạy lại làm cấp cứu cho cô.
Hoàng Tử ngây người ra
không hiểu gì...
Mãi lúc sau nghe phong
phanh...
Cậu mới biết...
Cô ấy...
Bị máu trắng....
Hẳn cậu đã rất shock, ai
nghe tin vậy cũng sẽ bị như thế mà thôi. Cô gái nằm trong phòng kia đang mắc
phải căn bệnh đó. Mà cậu đã nói những điều như vậy, những điều khiến cô ấy đau
lòng, cậu liệu có còn lương tâm nữa không. Cậu bị thù hận làm mù mắt, xâm chiếm
trái tim. Cô gái ấy đang cận cái chết trong khi cậu lại buông ra câu nói sẽ
cướp đi mạng sống của một ai đó thật nhẹ nhàng, cậu đang tự thấy kinh tởm chính
bản thân mình.
........
Trân Trân đắp lại tấm
chăn mỏng lên người Dương Lạp, cô cứ ngây ra nhìn bạn, bây giờ Dương Lạp vui vẻ
của ngày xưa đã không còn nữa, mà giờ đây đang nằm bất động ở kia...Lòng cô đau
tấy, tại sao Dương Lạp phải chịu quá nhiều bất hạnh như vậy...
Dương Lạp khẽ cửa quậy,
cô mờ mờ nhìn thấy Trân Trân đang ngồi trước mặt mình. Cô mỉm cười yếu ớt:
- Tiểu Trân đấy à?
Trân Trân giật mình nắm
chặt tay cô:
- Cậu tỉnh rồi đấy à? Để mình đi lấy sữa nhé.
Dương Lạp kéo tay cô lại,
gượng dậy:
- Khoan...cậu đừng đi vội.
Trân Trân ngồi lại, trì
mến nhìn Dương Lạp, cô kê lại chiếc gối cao cho Dương Lạp ngồi:
- Được rồi, mình không đi nữa...cậu muốn gì nào?
Dương Lạp nói:
- Trân à? Có chuyện này mình cần phải nói với cậu.
Trân Trân chăm chú lắng
nghe.
- Thực ra ba của anh Dương Phong chính là ba ruột của
cậu.
Dương Lạp hơi ngỡ ngàng
khi nhìn biểu hiện của Trân Trân, cô ấy chỉ mỉm cười:
- Mình biết rồi mà.
- Sao...cậu biết?
- Có người con nào mà không cảm nhận được cha mẹ của
mình chứ? Mình đã biết sự thật đó từ khi gặp ông ấy ở bệnh viện rồi. Nhưng mình
không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta.
Trân Trân cười tươi như
một thiên thần, Dương Lạp sao thấy hổ thẹn với bản thân, cô ấy đã rộng lòng tha
thứ cho ba của mình vậy mà cô lại hận mẹ đẻ của mình. Sao đau nhói lòng quá. Nhưng
dù bây giờ có chết thì cô cũng thấy mãn nguyện lắm rồi, vì cô đã được mẹ ôm
thật chặt, cái ôm của tình yêu thương thực sự.
- Trân Trân à...
Trân Trân vẫn trìu mến
nhìn cô.
- Cảm ơn trong thời gian qua đã làm bạn với mình, mình
rất vui vì có cậu là bạn thân. Cũng cảm ơn vì đã giúp tớ vượt qua mọi khó khăn
thử thách. Nếu có kiếp sau thì thực sự vẫn mong được làm bạn cậu một lần nữa.
Trân Trân đau nhói quay
mặt đi:
- Cậu đừng nói như thể hôm nay là ngày cuối cùng như
thế...
Dương Lạp chỉ biết lặng
lẽ mỉm cười ghi nhớ hình ảnh của cô bạn thân vào sâu trong tâm khảo mình. Phải
dồn hết sức lực