XtGem Forum catalog
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325965

Bình chọn: 9.00/10/596 lượt.



Nam Dĩnh ngồi im trên
băng ghế trong một công viên của nước Mỹ. Cậu đã sang đây du học từ hai năm
trước...tóc cũng nhuộm lại thành màu đen. Cậu đã chín chắn hơn nhiều. Bạn bè
vẫn thường hỏi sao cậu lại đeo một chiếc vòng nhìn như con gái như vậy...thì
cậu chỉ cười bảo..." Đó là tình yêu của tớ!"

Cầm trên tay tấm thiệp
cưới của Hoàng Hiểu Vương, rồi cả của Trân Trân cậu cười: " Cuối cùng thì
anh Vương và chị Lục đã lấy nhau rồi, Chu Thiên cũng đến với Trân Trân, không
biết mình có về nước được không đây?"

Cậu nghĩ về tất cả mọi
người ở Nhị Hà, không biết giờ đã ra sao rồi? Cái nơi đã gắn bó bao lâu với
cậu, ôm ấp bao kỉ niệm cùng người con gái trong sáng hơn cả thiên thần. Cậu
ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm, mỉm cười: " Chị sống trên đó thế nào
rồi?"

Bỗng có tiếng nhạc làm
cậu giật mình: " Pround of you". Cậu nhìn về phía cất ra tiếng nhạc.

Một cô gái có mái tóc
dài, rất xinh xắn, đang đứng trên đường, nghe bài hát đó.

Điều kì lạ là...cô gái ấy
giống hệt.....Dương Lạp.

Nam Dĩnh đứng đó, dưới
cái nắng nhè nhẹ của nước Mỹ, cậu mỉm cười tươi rói nhìn cô ấy, còn cô thì ngây
mắt nhìn...

Một cầu vồng sáng rực rỡ
sau lưng hai người...

Số phận luôn đưa những
con người yêu thương nhau trên trái đất này gặp lại nhau, phải không nhỉ?



♥Ngoại truyện: Đám cưới trên thiên
đường.

5 năm sau:

- Đứng lại, con nhóc kia!

Tiếng một người đàn ông
hét lớn, trên cánh đồng hoa oải hương và dưới bầu trời xanh ngắt không một đám
mây. Tiếng bước chân hòa lẫn vào trong những cơn gió nhè nhẹ thổi.

Trong không gian rộng lớn
bao la, một người đàn ông có mái tóc màu hạt dẻ đang ra sức đuổi theo một bé
gái tóc bím hai bên, chiếc váy màu hồng phấn lẩn lút trong rặng hoa tím ngắt
đem theo mùi hương thoang thoảng.

- Đứng lại ngay, Dương Thiên Kim...

Cô bé ấy...đứng lại, quay
người nhìn, đôi mắt to tròn trong suốt như pha lê cong cong lên, khóe miệng nhỏ
xinh như cánh đào mềm mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười:

- Bố già, con đã bảo mà, phải gọi con là Dương Thiên
Kim chứ không phải Hoàng Thiên Kim.

Và đúng lúc đó, người đàn
ông nọ bất ngờ ôm chầm lấy cô bé, nhấc bổng lên, cốc đầu một tiếng "
cốp" rõ to.

- Đồ ngốc này, bố đã bảo là không được chạy nhảy linh
tinh mà, con nhìn xem? Váy lem bẩn hết rồi, chốc làm sao đi dự tiệc đây?

Cô bé bắt đầu rơm rớm
nước mắt vì cái đánh đau vừa rồi, trông rất đáng yêu:

- Tại bố cứ gọi con thế, con không thích, con muốn
cùng họ với cô cơ.

Người đàn ông khẽ nhíu
mày, nhưng môi lại cười tươi:

- Nhưng bố họ Hoàng mà, sao lại thế chứ?

- Nhưng cô Lạp họ Dương mà.

Bỗng một cơn gió thổi vụt
qua, nghe như có tiếng cười khúc khích trong đó, cơn gió ấy dường như đi xuống
từ thiên đường. Bỗng một tiếng hét to làm chấn động không gian:

- Hoàng Hiểu Vương!

Hai bố con quay vụt lại,
chỉ thấy một cô gái đang đứng chống hông trên đỉnh ngọn đồi, mặt đỏ phừng phừng
vì tức giận. Nói rồi, cô chạy vụt xuống, khi gần đến chỗ hai người, không biết
vì sao mà vấp phải hòn đá, chới với ngã về phía trước.

" Phịch"

Cô gái ngã vào lòng chàng
trai.

Im lặng.

" Bốp bốp"-
Tiếng vỗ tay vang lên từ phía cô bé nhỏ.- Bố mẹ trông giống Romeo và Juliet quá
đi.

Cô gái nép trong ngực
chàng trai, mặt đã sớm đỏ như trái bồ quân chín mọng, mắt hấp háy đánh vào ngực
chàng trai:

- Vương, cho em xuống...Anh khiến con hiểu lầm rồi...

Cô chưa kịp dứt câu thì
đã bị " khóa" bằng một nụ hôn nồng nàn...

Cô bé giương to mắt nhìn,
đôi mắt trong trẻo tưởng như thấy chuyện gì lạ lắm.

Và cứ thế, tiếng vi vút
của gió trời như đang bủa vây lấy hai con người, những cánh hoa oải hương tím
cũng điểm sắc cho khung cảnh lãng mạn này.

Cậu búng nhẹ vào mũi cô
một cái:

- Anh không thể không hôn em được Tiểu Lục à?

Cô gái nhanh chóng đứng
thẳng dậy, chỉnh lại chiếc váy, nhăn mặt:

- Anh chỉ giỏi nói những lời đường mật thôi hả? Sao
lại đưa con đến đây chứ?

Hoàng Hiểu vương khẽ
cười, gãi gãi mái tóc rối, chiếc khuyên bên tai phát tia sáng long lanh...như
ánh mặt trời.

- Anh muốn đưa con đến viếng mộ Tiểu Lạp và mẹ.

Lục Trúc không nói gì,
mái tóc ngắn bay bay. Đôi mắt mang vẻ gì đó thoáng buồn, kí ức năm năm về
trước, dường như vẫn không hề phai nhòa.

Năm năm trước, ngày Dương
Lạp rời bỏ cõi đời, mọi thứ dường như đã sụp đổ, tất cả chìm trong không khí
tang thương chết lòng. Màu trắng phủ vây lấy tất cả. Người đàn ông cô yêu, Hàng
Hiểu Vương không còn là anh nữa, cả ngày ngập trong rượu bia. Người sống mà ngỡ
đã chết rồi. Và rồi kí ức đau đớn cũng mau chóng được xoa dịu vào ngày hôm ấy,
ngày cô đưa ra một chiếc hộp nhỏ xinh bọc vải nhung đỏ, bên trong là một chiếc
nhẫn bằng cỏ dại và nói:

" Cậu có đồng ý lấy tôi không?"

Quả nhiên, đây có lẽ là
lần đầu tiên trong lịch