
cười mãi trên môi em đó
Rằng suốt cuộc đời này em mãi có tình yêu
Anh có tin ko, rằng đó chính là anh
Soi sáng cho em trên mỗi bước đường đời
Anh có biết ko, rằng khi có anh rồi
Niềm tin trong em sẽ chẳng khi nào mất
Xem em bay nhé anh
Tự hào sao em bay lượn thật cao
Để anh thấy được những gì trong em đẹp
nhất
Và có gì ngăn cản được em nào
Dang rộng đôi cánh bay…cao mãi."
Âm điệu tiếng Anh phát
rất chuẩn, giọng hát lại du dương có hồn. Cả mọi người bên dưới đều bị cuốn hút
bởi những phím đàn và giọng ca thiên thần kia.
Nam Dĩnh ngây người nhìn
cô đang hát trên khán đài, chắc không phải hoa mắt nhưng cậu nhìn thấy sau lưng
cô có một đôi cánh màu trắng, đôi cánh của thiên sứ. Thật đẹp, thật kì diệu làm
sao. Tim cậu bồi hồi xuyến xao.
Cô hát lại một lần
nữa...chưa bao giờ ai nghe một bài hát hay đến như vậy...giọng hát ấy trong
trẻo giống hệt Fiona vậy.
Máu trong người Dương Lạp
đang cuộn lên, cô đã chuẩn bị bài hát này từ rất lâu rồi, rất lâu. Là để dành
tặng cho Nam Dĩnh. Sẽ có một thiên thần đến bên cậu thay cho cô. Không chịu
được nữa rồi, mặt cô bắt đầu trắng bệch, nóng ran, giọng cô yếu dần nhưng vẫn
cố hát.
" Phụt!"
Máu phụt ra từ mũi cô,
ướt đẫm phím đàn trắng, mọi người ngạc nhiên nhìn. Sắp xong rồi, sắp hoàn thành
bài hát này rồi. Nhưng...nhưng...cô đang mất dần ý thức...mọi thứ trở nên mờ nhạt,
sắp biến mất khỏi tầm mắt cô.
" Show you the
best of mine.....
Till the end of the time
....Believe
me I can fly
I'm singing in the sky...
Show you the best of mine...
The heaven in the sky...
....Nothing
can stop me
Spread my wings.....so wide."
Dương Lạp ngã gục xuống
phím đàn, Nam Dĩnh hốt hoảng chạy lên đỡ lấy cô. Cô thở dốc nhìn cậu nhạt nhòa
trước mắt, máu lem luốc ra khuôn mặt cô, cô mỉm cười, nụ cười rất hạnh phúc,
giơ tay ôm má cậu khiến nó dây cả ra mặt cậu nữa, giọng cô yếu ớt:
" Em...
Nam Dĩnh ứa nước mắt nhìn
cô, đôi mắt giờ đã phủ một lớp mây màu xám u lạnh.
Yêu...
Cậu nâng đầu cô lên, cố
mọi sức lắng nghe.
Anh..."
Rồi cô lại nở một nụ cười
nữa...Rồi mắt nhằm dần...tay buông thõng...
" Không, không, tôi chưa muốn đi, tôi chưa muốn
mà, Dĩnh, giờ đây chị không thể chạm vào em được nữa rồi...Mong em sẽ sống thật
tốt, sống thay cho cả chị nữa, chị yêu em..."
Ngày hôm đó. 6 giờ 25
phút chiều, Thượng Đế đã bắt một thiên thần lên trời. Ngài đã đem Dương Lạp ra
khỏi trần thế, vĩnh viễn ở lại với trời xanh.
Nam Dĩnh khóc lớn, cậu
đau đớn ôm chặt lấy Dương Lạp, ôm thật chặt cô gái đã ngất lịm từ bao giờ,
không ngừng hét lên:
- Anh...cũng yêu em, anh yêu em...
Cậu ôm chặt lấy cô trong
vòng tay mình, chặt hết sức có thể, cậu hét lên đau đớn:
- Em đừng ngủ nữa, dậy đi nào, em không được ngủ...
Cậu hoảng hốt, muốn giữ
em lại thật chặt trong tay, nhưng cô ấy đã đi rồi, linh hồn trong sáng nhất thế
gian đó đã bay lên rồi. Cậu tìm em trong hoảng loạn, cậu thực sự muốn chết,
trái tim này muốn chết, muốn đi tìm em mãi...
Mọi người chua xót
nhìn...ai cũng không khỏi đau lòng trước cảnh tượng đó.
Phím đàn lạnh băng, cõi
lòng ai đó cũng lạnh băng...
..........
Lễ tang của Dương Lạp diễn ra thật giản dị theo mong
ước của cô, mọi người đều có mặt để tượng niệm cô gái này.
Mưa rơi lất phất, mưa
phùn lạnh giá.
Cô đã vĩnh viễn nằm dưới
đất lạnh, về với trời xanh rồi.
Hoàng Hiểu Vương nắm chặt
lá thư, quỳ trước bia mộ em, khóc cay đắng, thật đau đớn, không có gì có thể
cay đắng hơn điều này.
Trân Trân ngất lịm trong
vòng tay Chu Thiên. Cô đã vĩnh viễn mất đi một người bạn tốt.
Mẹ cô cũng không giữ nổi
bình tĩnh, khóc lên đau đớn. Bà đã hối hận rất nhiều khi bỏ rơi cô...và giờ đây
thì không có lấy một cơ hội được chăm sóc đứa con gái của mình.
Mọi người đều như mất đi
một phần cuộc sống trong ngày đó.
Có duy nhất một người
không đến dự lễ tang của Dương Lạp, đó là Nam Dĩnh.
Lúc này, cậu đi đến những
nơi hai người đã từng đến. Hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp đẽ đó, và mong tìm
lại chút gì đó...hơi ấm của người con gái ấy.
Ngày đó...ngày cả thế
giới như ngừng quay, ngày một thiên thần ra đi khỏi cõi đời...để lại nỗi đau
chua xót cho những người ở lại...nhưng chắc rằng sẽ không ai quên khuôn mặt
tươi cười đó...
Bầu trời vẫn xanh ngắt,
màu xanh ấy giống như màu mắt của Dương Lạp khi còn sống, màu xanh đem lại cho
ta cảm giác rất dễ chịu...giống như kẹo bạc hà vậy!
..........
Ba năm sau.