Pair of Vintage Old School Fru
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325975

Bình chọn: 8.5.00/10/597 lượt.

sử con gái cầu hôn con trai. Và Hoàng Hiểu Vương đương
nhiên không thể ngạc nhiên hơn, anh bật cười rồi ôm cô vào lòng. Và câu chuyện
tình yêu của họ...còn kéo dài đến bây giờ và cả tương lai sau này nữa.

Lục Trúc nhìn hai bố con,
mỉm cười:

- Còn không mau đi thôi.

Mộ Dương Lạp nằm ngay
cạnh bên mộ mẹ trên cánh đồng hoa oải hương, sau năm năm trời, cỏ đã mọc xanh
rì. Trên tấm bia nhỏ có hình một cô gái với nụ cười tươi rực rỡ như ánh ban
mai. Người đó chính là Dương Lạp Lạp. Nhưng đã có một người đứng trước mộ dường
như đã lâu. Hoàng Hiểu Vương thấp thoáng thấy người này quen quen. Cậu không
thể ngạc nhiên hơn mà hỏi:

- Có phải là Hoàn Hoàn đó không?

Cậu bé có khuôn mặt bầu
bĩnh, dáng người cao ráo, tầm 14, 15 tuổi, mái tóc màu đen tuyền. Cậu quay ra
nhìn Hoàng Hiểu Vương, đôi mắt hơi đỏ, chắc do khóc...

- Vâng, anh là anh Phong?

- Đúng...sao em lại?- Cậu càng kinh ngạc hơn.

- Em đến đây để tạ ơn chị Lạp...- Cậu nói bằng giọng
yếu ớt.

- Tại sao?- Lúc Trúc thay lời Hoàng Hiểu Vương mà nói
luôn.

Hoàn Hoàn đưa tay lên
ngực trái, mắt đã long lanh:

- Vì đây, trái tim đang nằm trong lồng ngực này của em
chính là của chị ấy, nó đang ngày đêm đập là của chị ấy.

Hoàng Hiểu Vương sửng
sốt, bí mật này...là như thế nào?

- Tám năm về trước, trước khi mất, chị ấy đã kí tên
hiến tim cho em, mà em...thì bị bệnh tim...vì em mà chị ấy chấp nhận từ chối
phẫu thuật và giờ nằm dưới bia mộ kia mà ngực lạnh vì không có trái tim.

Nhận thấy Hoàn Hoàn có vẻ
kích động, Hoàng Hiểu Vương vội vỗ vai cậu, cười chua xót:

- Thôi nào, em đừng như vậy...Tiểu Lạp đã từ chối rồi,
con bé đã mất rồi, việc nó tặng lại tim cho em, chẳng phải là nó tin tưởng rằng
em sẽ sống một cuộc đời khác hay sao, vì vậy anh mong em...phải sống thật
tốt...

Chính cậu cũng thấy quặn
thắt con tim, bây giờ trái tim của em đang đập trong lồng ngực một người khác,
chẳng phải nó vẫn sống đấy sao? Trái tim vẫn luôn ở bên bọn cậu hay sao...Cậu
bất giác ngước mặt lên nhìn trời xanh, đám mây trắng tinh như kem bông vẫn trôi
lững lờ..." Em hi sinh mình để dành sinh mạng cho người khác sao?"
Hoàng Hiểu Vương nở một nụ cười rồi bảo:

- Chị Lạp đã cho em trái tim, vì vậy em phải sống thật
tốt và mạnh mẽ lên cho anh.

Hoàn Hoàn lau nước mắt,
ngộ ra những điều cậu vừa nói mà nắm chặt bàn tay, quyết tâm:

- Vâng, em nhất định sẽ làm được.

Xong, cậu nhìn lại bia mộ
của Dương Lạp một lần nữa, cúi đầu kính cẩn rồi bước vội ra khỏi cánh đồng.
Phía xa xa, thấp thoáng bóng một cô gái đang vẫy tay với cậu...Điều này, chắc
phải đang là khởi đầu cho một câu chuyện đẹp hay sao?

Lục Trúc và Hoàng Hiểu
Vương lắc đầu cười nhìn theo, còn riêng cô bé Dương Thiên Kim thì lại ngây mắt
không hiểu gì...

Ba người quỳ xuống bên
mộ, tay chắp thành khẩn, nhắm hờ mắt. Mùi hương thơm bay lan tỏa trong không
gian. Tiếng khấn của cô bé Dương Thiên Kim nghe rõ mồn một:

- Cô ơi...cô có khỏe không? Con là Thiên Kim nè, con
nhớ cô lắm, sao con không thấy cô về chơi với con? Bố hay bắt nạt con lắm cô
à...Cô ơi...cô biết không? Con thấy ba và mẹ con rất hay hôn...

Lời khấn ngây thơ chưa
dứt thì chợt cái miệng bé nhỏ của cô đã bị bịt bởi bàn tay to lớn của Hoàng
Hiểu Vương. Cậu nghiến răng:

- Đồ ngốc...con đang nói cái gì thế hả?

- Ưm...ưm...ô ấy ông? ố ất ay ắt ạt on...( Cô thấy
không? Bố rất hay bắt nạt con.) - Mặc dù bị bịt miệng nhưng cô bé vẫn cố nói
hết câu.

Và vang lên tiếng cười
sảng khoái lên cả cánh đồng. Dương Thiên Kim là cô nhóc bốn tuổi rưỡi, ra đời
là kết tinh tình yêu của Hoàng Hiểu Vương và Lục Trúc. Cô nhóc rất nghịch ngợm,
rất lém lỉnh và vô cùng đáng yêu. Cả hai người đều rất yêu cô bé.

Mặt trời đã lên thiên
đỉnh, tỏa bóng nắng dịu dàng xuống nhân gian, lên một gia đình hạnh phúc bên
nấm mồ.

Ba người nắm tay nhau, đi
ra khỏi cánh đồng tràn ngập sắc tím. Tâm trạng ai cũng rất vui vẻ.

" Họ đã vượt qua sóng gió, đã đến với nhau bằng
sự mách bảo của trái tim, nguyện sống bên nhau trọn đời, dù có chết thì cũng
nguyện chết cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm...Nhưng dù có đi đến đâu
đi chăng nữa thì tình yêu của họ vẫn tồn tại vĩnh viễn, không bao giờ bị phá
bỏ."

Câu chuyện tình yêu của
hai người sẽ chính là một cuốn tiểu thuyết đẹp nhất trần gian này.

.................

10 giờ 30 phút tại khách
sạn N.W

- Á...tôi không chịu...

Tiếng một cô gái cáu gắt
đang đứng trước gương, ngúng nguẩy với chiếc váy cưới cồng kềnh. Một nhân viên
lễ phép:

- Cô chủ à...vì sự cố nên chúng tôi không thể lấy được
chiếc váy đó.

Cô gái cau có ngồi phịch
xuống ghế sofa trong phòng chờ. Mái tóc rối tinh mù, khuôn mặt đỏ lựng vì tức
giận.

" Cạch", bên
ngoài, một chàng trai chạy vào, thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại, mái tóc đen
cũng bị dính vào mặt, trông thảm hại hết sức:

- Vợ