Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324893

Bình chọn: 10.00/10/489 lượt.

à!

- Hừ, không cần!

Trân Trân nhìn Dương Lạp
cười tủm tỉm, chắc chắn là cậu bé không muốn họ đi rồi. Bỗng cô nhìn đồng hồ
hốt hoảng, 7 giờ 35 phút mất rồi!

- Muộn à, vậy thì đi đi! – Hoàn Hoàn buồn bực hét lên,
trong đó có chút gì đó tổn thương.

- Thôi nào, đừng trẻ con thế nữa nhóc, nhớ chuyển lời
chào của bọn chị đến lũ trẻ nhé! – Dương Lạp đứng dậy, cúi người vuốt má em.

Cuối cùng, mẹ và Hoàn
Hoàn ra cổng tiễn hai cô gái, lòng ai nấy bùi ngùi khó tả. Trước khi xuống núi,
hai cô ôm chầm lấy mẹ và Hoàn Hoàn một lần nữa, tiếng khóc vang vọng cả căn
nhà. Nắng dịu dàng rọi xuống mọi người, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, cây cối
cũng theo thế mà đua chen tỏa bóng mát, một vài tiếng chim líu lo nghe vui tai.
Mà thiên nhiên không hề để ý đến có một cảnh tượng xúc động trước mắt. Bịn rịn
mãi không buông, nhưng rồi họ đành rời tay nhau, hai người lặng lẽ bước vào
trong, hai người não nề bước xuống núi. Màu nắng nhuộm lên họ như những bức
tượng tỏa sáng. Bến xe đông kịt người, không gian ồn ào, đủ thứ mùi khiến hai
cô nàng phải chun chun mũi.

“ Kia rồi!”

Đám đàn em của Dương Lạp
đã đứng chờ từ sớm, vừa thấy cô, họ đã chạy đến rầm rầm đến khiến người xung
quanh tròn mắt nhìn.

- Chị Dương, sao muộn vậy chị? – Mã Đường thở dốc.

- Ừ, tại còn bận trên trại trẻ nữa! Sao các cậu đến
sớm quá vậy?

Dương Lạp mỉm cười tươi
rói nhìn họ với đủ cảm xúc khác nhau. Hải Thánh thì bồn chồn, Nam Khánh thì tỏ
vẻ mít ướt, sụt sịt nhìn cô. Vũ Tôn lại háo hức…Đúng là vui thật! Cô bớt buồn hẳn
đi.

- Ủa? – Trân Trân liếc mắt ngó quanh như tìm kiếm gì
đó.- Chu Thiên đâu?

Trong lòng con nhỏ này
chỉ nghĩ đến tên Chu Thiên thôi, đúng là nhỏ hám giai mà!

- Sáng nay tụi em đến gọi thì thấy trong nhà anh ấy có
tiếng quát tháo rồi anh ấy bảo tụi em đi trước, không biết sao nữa.

Trân Trân xị mặt, buồn
rầu:

- Vậy sao?

- Thôi xe sắp chạy rồi, chào các em nhé! – Dương Lạp
vẫy tay chào mọi người, kéo theo cô bạn thân đang bịn rịn mãi không chịu đi.
Đám đàn em cũng não lòng, có đứa còn rút khăn mùi xoa vẫy vẫy.

“ Khoan………….đã…………..!”

Giọng ai như Chu Thiên,
Dương Lạp quay đầu nhìn lại thấy hắn ta đang thở hổn hển, người nhễ nhại mồ
hôi. Chu Thiên và Trân Trân ôm chầm lấy nhau, thật lãng mạn, người xung quanh
nhìn mà cảm động. Trân Trân khóc nức nở, Chu Thiên vuốt vuốt mái tóc ngắn mỏng
của cô và đặt vội vàng một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, ấm áp.

- Chị…đi mạnh khỏe nhé…em sẽ chờ…!

Lau vội những giọt nước
mắt, Trân Trân rút trong túi đưa cho Chu Thiên một chiếc móc khóa hình hai con
ếch xanh chụm đầu vào nhau, cười híp mắt:

- Quà của chị đó, em nhớ giữ đấy!

Hai người họ lại ôm nhau
mãi không buông cho đến khi Dương Lạp phải lên tiếng:

- Xe sắp chạy rồi Tiểu Trân

Cuối cùng, cô cùng Trân
Trân bước lên xe, chiếc xe khởi động rồi chậm rãi lăn bánh, Trân Trân dí sát
mặt vào ô cửa dõi theo đoàn người phía sau đang đang vẫy tay tạm biệt. Nắng vẫn
chảy trên mọi nẻo con đường, đem theo mùi hương dịu dàng của những cánh đồng
hoa ngũ sắc…Yên bình như nó vốn có, An Dương là nơi đẹp nhất thế giới này. Trân
Trân dựa đầu vào vai Dương Lạp ngủ. Cô khẽ mỉm cười, mong sao hai người họ sẽ
thật hạnh phúc.



Cuối hè
ở Nhị Hà đúng thật khác xa An Dương, vẫn còn những ánh nắng gay gắt như xuyên
qua da thịt con người, khiến người đi lại trên đường ít hẳn đi, đám ve sầu vẫn
da diết kêu không dứt. Dương Lạp vừa trở lại từ quê, khí hậu thay đổi khiến cô
thấy khó chịu và thầm ước giờ này mình ở An Dương có phải hơn không. Thế nhưng
bây giờ, trên vai là cặp sách, cô vẫn phải lững thững đi đến trường. mới có hai
ngày rời xa nơi này mà cô đã cảm tượng nó trở lên xa lạ biết bao, mọi thứ dường
như không để lại chút ấn tượng nào với cô gái này. Dàn nấm rừng buồn rầu nhìn
con người lạnh lùng bước qua một cách bình thản, không hay tới sự khoe sắc của
nó. Từng cơn gió vô tình thổi qua thân thể cô se se lạnh, đúng thực là cuối mùa
hè. lúc nóng lúc lạnh. Trường cấp ba Hòa Diện dần lộ ra với lớp mái sơn màu đỏ
chói lòa với ba dãy học đường rộng lớn thênh thang. Cô rẽ vào bên dãy một, tìm
lớp học của mình. Cửa lớp được mở ra, mọi người nhìn cô khó chịu, đúng là những
kẻ ngốc!

- Dương Lạp, sao không nghỉ học luôn đi! – Một con nhỏ
bĩu môi nhìn cô.

- Bạn là mẹ tôi sao mà cấm tôi đi học thế? Mẹ ơi mẹ à!
– Dương Lạp cười mỉa với cô ta.

Cô nàng tức xì khói đầu,
rõ ràng Dương Lạp đang chế giễu cô mà. Nhưng chẳng thể làm gì nổi. Cô ngồi vào
chỗ sau khi đã kiểm tra kĩ lưỡng, ngày mới khởi đầu thế này khá tốt đây! Trân
Trân vừa thấy Dương Lạp, liền chạy đến tươi cười:

- Sao? Khỏe chứ cậu? Hôm qua về mệt không?

- May cho tớ, hôm qua chỉ có cô người làm ở nhà, nhẹ
cả đầu óc! – Dương Lạp thở dài.

Bỗng cửa lớp bị đá văng
ra, Hoàng Hiểu Vương bước vào với bộ quần áo xộc xệch, chiếc áo sơ mi nhăn nheo
xấu xí, hắn ta hệt như vừa mới


Lamborghini Huracán LP 610-4 t