Pair of Vintage Old School Fru
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324961

Bình chọn: 9.5.00/10/496 lượt.

đi đánh nhau về. Mới đầu cả lớp ngạc nhiên nhưng
sau rồi cũng quen, chẳng ai để ý nữa. Cậu ta tiến dần về phía Dương Lạp, vỗ
bàn:

- Hai hôm trước cô đi đâu thế hả?

- Liên quan gì cậu sao? – Dương Lạp không thèm ngước
lên nhìn, lấy quyển sách mở ra tra cứu.

- Cô…chốc nữa về cùng tôi!

Dương Lạp giật mình ngẩng
mặt lên nhìn:

- Làm…gì???

- Nhiều lời, tôi đưa cô đến chỗ này! – Nói xong, hắn
nghênh ngang bước về chỗ, lại lẳng chiếc cặp đáng thương lên mặt bàn và nằm gục
xuống ngủ.

- Hắn sao thế? – Trân Trân ngạc nhiên hỏi Dương Lạp.

- Có Chúa mới biết, thỉnh thoảng hắn lại lên cơn như
thế đấy, haizzz!

Cô giáo bước vào lớp, vẫn như thường lệ,
cô mở sổ ra và điểm danh, và hôm nay lớp học đủ. Dương Lạp nằm xuống bàn,
ngoảnh đầu về phía cửa sổ với những rặng cây xum xuê, bầu trời xanh hiền hòa,
thật dễ chịu, cô lại nghĩ đến những ngày ở An Dương. Trong đầu bỗng hiện lên
suy nghĩ: “ Hay là mình về An Dương học!” Nhưng rồi cô lại lắc đầu, nếu cô về
đó thì sẽ phụ công của mẹ, vì môi trường học tập ở đây tốt hơn nhiều và nó sẽ
giúp cô có tương lai rạng rỡ hơn…

Chuông reo kết thúc giờ
học vang lên ba hồi. Học sinh vộn vã tìm chỗ lắp đầy cái dạ dày đang réo đói
của mình. Trân Trân và Dương Lạp cũng chen vào dòng người đang xô đẩy tìm chỗ,
cuối cùng họ cũng có được một chỗ ngồi êm ái với khay thức ăn ngon lành.

- Chán thật! Ở ngoài này sao chán thế chứ? – Trân Trân
vừa nói vừa khều khều mấy lát khoai trong khay thức ăn.

- Cậu nhớ Chu Thiên chứ gì? – Dương Lạp mỉm cười.

Lập tức mặt cô nàng đỏ
gay, trúng tim đen có khác.

- Vậy hôm đó hai người đã làm gì nhau hả?

- Hôm…nào? – Trân Trân giả bộ mắt tròn xoe nhìn Dương
Lạp.

- Lại còn chối nữa! Cái hôm mà Chu Thiên cõng cậu lên
trại vì cậu bị trẹo chân ấy!

- Ơ…làm gì chứ? – Tuy miệng nói những Trân Trân vẫn đỏ
mặt.

- Cậu mà không kể thì nghỉ chơi luôn đấy! – Dương Lạp
cúi mặt cho miếng thịt vào miệng nhai nhóp nhép.

- Ờ thì…sau khi bế mình vào trong nhà, cậu ấy nắn lại
chân cho mình rồi băng bó nó lại thôi. Nhưng…

- Nhưng gì? – Mắt Dương Lạp sáng lên như hai cái đèn
pha ô tô.

- Thì…thì cậu ấy hỏi mình có đau không? Mình bảo có,
thế là cậu ấy quì xuống dưới chân mình, hôn lên nó một cái…á, ngại chết được.

- Cái gì! – Dương Lạp đứng bật dậy, hét lớn khiến mọi
người xung quanh quay lại nhìn.

- Cậu làm gì thế, sao ngạc nhiên dữ vậy! – Trân Trân
kéo tay Dương Lạp ngồi xuống, nói nhỏ.

- Hai…người đến mức đó rồi ư?

- Có gì đâu chứ! Cậu ấy bảo như thế thì vết thương sẽ
mau lành hơn!

- Phì…ha ha ha…! – Dương Lạp không nhịn nổi phì lên
cười khiến Trân Trân tức giận suýt thì bỏ đi.

- Ấy khoan đã, làm gì mà nóng thế?

- Hừ, cậu mà còn thái độ như thế nữa thì khỏi luôn
đấy!

- Ừ ừ! Thế rồi sao?

- Hôm qua cậu ấy gọi điện cho mình bảo là kì nghỉ đông
sẽ lên đây với bọn kia nữa!

- Thật à…! – Giọng Dương Lạp bỗng trùng xuống, mặt
buồn thiu.

- Sao vậy? – Trân Trân lo lắng hỏi.

- Cậu thì vui rồi! Tớ thì chết chắc, cái gì mà Nam
Dĩnh chứ!

- Ừ nhỉ? Cậu đâu có quen hắn đâu! Bây giờ hậu quả thì
khôn lường rồi nhá!

Thế rồi họ im lặng hẳn,
không ai nói gì nữa.

Trong lòng Dương Lạp rối
bời, làm thế nào bây giờ? Tên Nam Dĩnh kia là ai chứ?

Tiếng loa thông báo cuối
nhà ăn: “ Thông báo, chiều nay các em chỉ học đến 2 giờ là được nghỉ, các môn
còn lại sẽ bù sau!”

- Sao thế nhỉ? Tưởng chiều nay phải học đến 6 giờ chứ?

- Ui dào, thế càng sướng! Chiều nay đi shopping chứ?

Mọi người sôi nổi bàn tán
về vấn đề vừa rồi. Dương Lạp và Trân Trân trở lại lớp học sớm hơn mọi người,
khi đi qua phòng giáo vụ, họ vô tình nghe được một đoạn đối thoại:

- Tại sao chúng ta phải nhường nhịn như thế, nó thích
nghỉ thì nghỉ một mình đi, sao lại ép toàn trường nghỉ như thế chứ!

- Cô cố nhịn đi, rồi chúng ta sẽ bù cho các em sau.
Vấn đề là cậu ta là con của bà ấy, nếu chúng ta phản bác thì mất việc như chơi
đấy!

- Nhịn thì nhịn, sức chịu đựng chỉ có giới hạn thôi!
Nếu còn một lần nữa như thế này thì tôi xin nghỉ việc luôn đấy.

“ Có vẻ đây là một cuộc nói chuyện rất kịch liệt về
vấn đề nghỉ học chiều nay. Mà tại sao lại thế nhỉ? Ai đã ra lệnh như thế? Thôi
cũng chẳng cần quan tâm.” – Dương Lạp thầm nghĩ trong đầu rồi nhanh chóng trở
về lớp học.

Vậy rồi 2 giờ cũng đến
thật nhanh chóng, học sinh đổ về như hội, ai nấy hớn hở ra mặt, hiếm khi họ có
cơ hội được về sớm thế này. Dương Lạp và Trân Trân sách cặp ra cổng trường, bất
ngờ một chiếc mô tô lao vụt đến đỗ trước mặt họ.

- Hoàng Hiểu Vương, cậu điên à? – Trân Trân cau mày
nhìn hắn.

- Lên xe đi Dương Lạp Lạp! – Cậu ta ra lệnh.

- Cái gì? Tại sao? – Dương Lạp tròn mắt nhìn.

- Con nhỏ này, không nhớ sáng tôi bảo gì hả? – Hiểu
Vương tức giận lườm cô.