
tay ra:
- Cái gì? Tại sao tôi phải nói chuyện với anh?
- Trời! Con nhỏ nghèo kiết xác kia, nó dám cãi lại
hoàng tử kìa!
Đám nữ sinh nhao nhao
phản đối, khiến Dương Lạp sững người, " Gã này là Hoàng tử ư?"
Không để cô kịp định
thần, hắn đã kéo vụt đi, không một ai dám theo sau bởi cận vệ của hắn đã chắn
hết. Đằng sau khuôn viên trường là một khu vường trông cây xanh mát, đến nơi,
hắn hất mạnh tay cô rồi nhìn chằm chằm bằng vẻ mặt khó hiểu:
- Giống thật đấy!
- Giống? Giống gì? - Dương Lạp đau điếng xoa chỗ tay
bị gã tì chặt, tức giận.
- Oh, cô bé, cô giống mẹ kế của ta quá!
" Mẹ kế? Tức là Hoàng Hậu nương nương bây giờ ư?
Thế là sao?" - Dương Lạp gãi đầu suy nghĩ, mặt nghệt ra như đứa trẻ không
hiểu chuyện.
- Ha ha ha ha, biết thế nào nhỉ? Ta phải gọi cô bằng
em gái sao?
- Tên điên này? Cậu bị làm sao thế hả?
Mặt gã nọ chợt tối sầm,
từng đường gân xanh nổi rần rần trên khuôn mặt trắng như thiên thần, gã gằn
giọng:
- Điên à? Loại như cô mà dám gọi ta là tên điên à?
" Hơ? Gã này kiêu căng quá, đồ công tử bột!"
- Tôi chả hiểu cậu đang nói gì nhưng mà tôi chả giống
ai hết, đừng có mà giở chứng ở đây.
- Đồ ranh con, mày còn có một thằng anh trai đúng
không? Mày giống y hết mụ đàn bà đó!
Lúc này, trông hắn thật
đáng sợ, giống như một con quỷ dữ đang trong cơn điên dại. Dương Lạp lùi lại
vài bước, sợ hãi.
- Tao sẽ giết mày và cả thằng anh mày, đồ chết tiệt,
mày phải chết!
Gã tiến sát lại gần Dương
Lạp, giơ tay bóp lấy cổ cô, bóp thật mạnh, Dương Lạp cố dãy dụa nhưng không sao
buông ra được, cô tưởng không thể thở nổi, khuôn mặt trắng bệch như cắt không
còn một giọt máu. Khuôn mặt trắng dã và hai mắt rực lửa như xoáy thẳng vào tim
cô. Đúng lúc đó, bỗng có một bàn tay đấm mạnh vào mặt tên Hoàng Tử kia, khiến
hắn ngã nhào sang một bên. Dương Lạp chuệnh choạng ngã vào người Hoàng Hiểu
Vương, đúng là cậu ta, cậu ấy lại cứu cô rồi.
- Mày...mày là thằng nào? - Tên Hoàng Tử bò dạy, ôm
mặt chỉ thẳng vào Hoàng Hiểu Vương, quát lớn.
- Tao à? Tao là người sẽ cho mày chết ngay bây giờ.
Cảm thấy không thể chống
đỡ nổi, tên Hoàng Tử vội bỏ chạy, còn nói với lại phía sau:
- Chúng mày chết chắc với tao!
Hoàng Hiểu Vương ngó lơ,
quay sang nhìn Dương Lạp, cô đã lấy lại chút không khí vào phổi, đang ngồi thở
dốc, vết tay còn in rõ trên cổ. Hiểu vương chạy lại, vỗ vỗ vào lưng cho cô, lo
lắng:
- Cô không sao chứ?
- Tôi...không sao...!- Dương Lạp cố nặn ra tiếng, tay
vuốt ngực lấy hơi.
Hoàng Hiểu Vương không nói không rằng, ôm chầm lấy cô:
- Đừng như thế nữa, em làm anh lo lắm biết không hả?
Dương Lạp há hốc mồm
không hiểu gì, bỗng Hoàng Hiểu Vương bỏ ra rồi quay mặt đi:
- Xin lỗi...!
Hắn đưa cho cô một chai
nước lọc rồi chạy đi:
- Uống đi!
Dương Lạp vẫn chẳng hiểu
gì, cô ngồi thẫn thờ.
Buổi học nhanh chóng kết
thúc và thỉnh thoảng cô bắt gặp gã Hoàng Tử độc ác vừa rồi, bề ngoài, hắn cười
tươi với cô, cô chỉ thấy thật đáng kinh tởm. Trên đường về, cô kể chuyện cho
Trân Trân nghe và cô quay lại ngạc nhiên:
- Hắn bảo cậu giống Hoàng Hậu nương nương- mẹ kế hắn
bây giờ á?
- Ừ! Tớ chẳng hiểu...
Trân Trân quay mặt đi suy
nghĩ một cái gì đó rồi nhanh chóng cười với cô:
- Chắc chẳng phải đâu, trên đời đầy người giống nhau
mà, hi hi...
Thấy biểu hiện Trân Trân
có vẻ khác, cô định hỏi điều gì đó nhưng đành thôi. Hai người im lặng cho đến
khi về đến nhà.
Phải chăng có bí mật gì
đó ở đây mà Dương Lạp chưa biết?
Trời mỗi ngày một sáng hơn, báo hiệu
mùa hè đã đến thật bất ngờ, không còn những cơn gió se se lạnh nữa mà thay vào
đó là những giọt nắng bỏng rát. Cảm thấy khí hậu thay đổi một cách bất ngờ,
Dương Lạp ngẩn ngơ thay bộ quần áo đồng phục ngắn tay, sẵn sàng đón cái nóng
ngoài kia. Mái tóc buông xõa thường ngày được buộc cao lên kiểu đuôi ngựa trông
thật yêu. Dương Lạp thì đã xong, cô ngước sang Trân Trân, cô nàng cũng đã ngay
ngắn, mái tóc ngắn buộc một gọn phía sau thật là ngộ nghĩnh, hai cô gái nắm tay
nhau bước ra khỏi nhà trong tâm trạng phơi phới, Dương Lạp chợt ngước lên nhìn
bầu trời, cười tươi:
- Ya!!!!! Trời hôm nay đẹp thật đấy Trân!
- Ừm! - Trân Trân nhẹ nhàng đáp lại.
- Tâm trạng tốt thật, không biết hôm nay có được bơi
không nhỉ?
- Bơi á?
- Ừ! Trường mình đã xây bể bơi rồi còn gì?- Dương Lạp bĩu
môi.
Trân Trân không nói gì
nữa, nhưng trong cô cảm nhận nếu hôm nay có tiết bơi thật thì...sẽ không tốt
chút nào....!
Trường cấp ba Hòa Diện
hôm nay nhộn nhạo lạ kì, không biết có chuyện gì? Học sinh đi lại tấp nập ở
hành lang. Dương Lạp cố len mãi với vào được lớp, đến nơi thì thấy mọi người
đang rộn rã xếp la liệt đồ bơi lên mặt bàn, thấy vậy Trân Trân hỏi lớn:
- Hôm nay có tiết bơi à?
- Ờ! Tiết đầu