XtGem Forum catalog
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325253

Bình chọn: 8.5.00/10/525 lượt.

đấy! - Một bạn đáp lại câu hỏi của Trân
Trân.

Dương Lạp mừng quýnh, cô
rất thích bơi và cũng là bậc cao thủ. Lần này nhất định lũ ngốc kia sẽ phải lác
mắt cho xem. Mấy mươi phút sau, lớp Dương Lạp đã tập trung trước bể bơi, có cả
Hoàng Hiểu Vương nữa. Thầy dạy bơi đừng trên đầu hô lớn:

- Hôm nay là buổi kiểm tra đầu tiên, tôi không dạy lí
thuyết cho các em, hôm nay tôi sẽ xem các em bơi như thế nào? Hãy chuẩn bị đi!

Dương Lạp nhìn xung quanh
bể bơi rộng như cái hồ, làn nước xanh trong suốt trông thật đẹp mắt, dưới ánh
nắng mặt trời, trông nó càng lung linh, rạng rỡ hơn gấp bội phần. Xung quanh là
các bậc ghế ngồi sang trọng. Các bạn đã thay đồ xong, bộ đồ bơi bám sát các
thân hình gợi cảm của các bạn nữ khiến đám con trai không ngừng xuýt xoa. Dương
Lạp và Trân Trân mặc rất giản dị, hầu như kín, chỉ lộ ra đôi chân trần thon dài
trắng nõn nà, tuy nhiên dưới bắp chân của Dương Lạp vẫn còn vết sẹo mờ mờ của
vụ lần trước. Hoàng Hiểu Vương khẽ chau mày, còn mỗi hắn là chưa thay quần áo.
Đám con trai mặc mỗi chiếc quần soóc để lộ thân hình vạm vỡ bên trên, lũ con
gái cứ rú lên. Đúng là trai tài gái sắc. Dương Lạp chỉ hứng khởi với việc bơi
mà thôi. Thầy chủ nhiệm hô tập hợp trước bể bơi, tay cầm chiếc cờ nhỏ, giọng
nghiêm nghị:

- Bây giờ tôi đọc tên đến ai thì người đó bơi từ đây
sang đầu bên kia nhé! Tôi sẽ bấm giờ đấy! Các bạn còn lại đứng giàn sang hai
bên đi!

Thầy giơ cuốn sổ nhỏ lên,
lấy bút chấm vào một cái tên và hô lớn:

- Ngô Văn!

Lập tức cậu bạn nhảy
xuống, vụt phát đã qua bờ bên kia vẫy vẫy chiến thắng, thầy dạy bơi nhẹ nói:

- 2 phút 24 giây! Cần cố nữa cho tôi.

Tiếp đó mấy bạn gái, đúng
là con gái, bơi chậm như mấy vị tiểu thư quen nhung lụa, có người lên đến mười
mấy phút. Thầy chặc lưỡi lắc đầu:

- Nào! Dương Lạp Lạp!

Mọi người lập tức im
lặng, chờ thời cơ chế giễu con nhỏ nhưng nào ngờ cô nhảy xuống nước một cách
nhẹ nhàng, động tác vô cùng điêu luyện, thoăn thoắt đã đến bờ bên kia, trông
hệt như một nàng tiên cá nhỏ, ánh mắt thầy sáng rực lên, có vẻ ngưỡng mộ, gật
đầu mỉm cười với Dương Lạp:

- 1 phút 16 giây! Rất tốt.

Đám học sinh trên bờ há
hốc mồm, ngạc nhiên hết cỡ, họ không dám tin vào mắt mình nữa. Nhìn Dương Lạp
vẫn không dám tin, Hoàng Hiểu Vương ngồi trên bờ cười thầm. Tiếp đó thầy đọc:

- Phạm Trân Trân.

Trân Trân ngày trước cũng
không hề kém Dương Lạp, cũng là bậc cao thủ. Cô bơi một cách nhẹ bẫng qua bờ
bên kia, một lần nữa thầy và đám học sinh ngẩn người, giọng thầy hồ hởi:

- 1 phút 18 giây! Tuyệt!

Dương Lạp và Trân Trân vỗ
bộp tay chiến thắng, lũ con gái bĩu môi ghen tị.

- Hoàng Hiểu Vương.

Mọi người quay lại nhìn
hắn, hắn có phần lo lắng, nhíu mày lại tức giận. Thầy cũng nghiêm mặt lại:

- Hoàng Hiểu Vương, cậu xuống bơi ngay cho tôi!

Hắn vẫn không động tĩnh
gì, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không sao nói được. Đám con trai bắt đầu
tỏ vẻ khinh thường, Dương Lạp thầm nghĩ: " Chả lẽ hắn không biết
bơi?"

Nào ngờ đúng lúc đó, một
tên trong đám con trai lợi dụng sơ hở, kéo người Hoàng Hiểu Vương và đẩy phịch
hắn xuống bể bơi. Bị bất ngờ, hắn không kịp chống đỡ, đằm mình trong làn nước,
nhưng hắn vẫn ngoi được lên và trèo lên bờ, mặt tối sầm tức tối. Lũ con gái
được dịp líu ríu chạy lại đưa khăn rồi cởi áo hắn nhưng hắn cự tuyệt hết. Sự
giằng co dẫn đến chiếc áo rách toạc ra...lộ ra thân hình vô cùng vạm vỡ và
trắng trẻo. Hắn quay lưng lại phía Dương Lạp...và cô không tin vào mắt mình.
Một vết sẹo lớn trên lưng hắn...vết sẹo ấy...là của anh Phong mà, Trân Trân
cũng khựng người, dường như cô đã không kịp ngăn lại điều tồi tệ đó. Dương Lạp
ngã quỵ xuống đất, vết sẹo ấy giống quá, giống hệt như vết sẹo cô đã gây ra cho
anh Phong ngày hôm ấy, không thể nào sai được. Cô thấy đầu óc trống rỗng, hàng
loạt hình ảnh trôi qua một cách vội vã và cay đắng. Dương Lạp hét lên tổn
thương, cô ngồi phịch xuống lẩm bẩm, mái tóc rối bù xù, khuôn mặt nhợt nhạt
hoảng sợ. Hoàng Hiểu Vương giật mình quay lại, mặt cậu tái đi, chạy vội lại bên
em, nhưng người con gái ấy đã ngất lịm đi rồi.

Phòng y tế thoang thoảng
mùi hương của nắng, nhưng rất dịu mát, tấm rèm trắng tung bay trong cơn gió lạc
loài, vẩn vơ vô hướng, một vài cánh chim nhỏ đậu bên cành cây bên cửa sổ líu
ríu kêu, nhưng không hiểu sao, tiếng hót ấy lại đau thương, tê tái quá đối với
Dương Lạp. Cô nằm bất động trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn lạc lõng, đôi môi
mím chặt, ngăn cho tiếng khóc không bật thành tiếng. Cô chỉ muốn, muốn hình ảnh
vừa rồi là mơ thôi, giấc mơ không cần có. Hoàng Hiểu Vương không thể nào là anh
ấy được, chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi...sự trùng hợp... Dù đã cố phủ
định tất cả nhưng sự thật vẫn là sự thật...anh ấy...Cứ nghĩ đến quãng thời gian
bên cậu ta, khi cô thốt lên hai tiếng yêu cậu, là cô đã làm anh trai mình tổn
thương rồi, thật ngu ngốc....Lúc này chỉ muốn ngủ thôi, một giấc ngủ vĩnh viễn
không bao giờ tỉnh, để mọ