
>Lũ thanh niên nọ rạp người cúi chào hắn,
hắn bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra và Dương Lạp không tin nổi vào mắt mình.....Người
đứng trước mặt cô đây chính là Nam Dĩnh. Bà lão kêu lên một tiếng rồi ngã
xuống, Dương Lạp vẫn chưa thể tin được, người đã sai khiến đám người này đánh
bà cụ là cậu ấy sao? Cô đứng chựng lại, mắt mở to nhìn cậu. Nam Dĩnh vừa nhìn
thấy Dương Lạp cũng ngạc nhiên không kém:
- C...chị!
Cậu chạy đến bên cô, nhưng cô hất ra,
cười nhạt:
- Cậu là loại người này hả? Cậu làm tôi không thể
tin nổi ấy!...
Nam Dĩnh biết chị hiểu lầm, nhưng càng
tiến lại thì chị càng lui xa hơn, cậu không biết phải giải thích như thế nào
nữa, vì mọi thứ trước mắt đã phản bội cậu rồi.
- Chị...em xin lỗi.....!
- Bỏ ra, đồ độc ác, cậu đi khỏi đây đi! - Dương Lạp
hét toáng lên và đẩy Nam Dĩnh ra xa.
Cậu biết phải làm thế nào bây giờ, sự
việc không như chị ấy nghĩ nhưng....Cậu đành leo lên xe máy và phóng vụt đi với
tốc độ kinh hoàng. Cứ nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của chị đối với cậu, là cậu lại
muốn phát điên lên.....
Dương Lạp thở phào nhẹ nhõm, cô dìu bà
lão ngồi lên vỉa hè và xoa chân xoa tay giúp bà tỉnh giấc...
- Cảm...ơn cháu!...- Bà lão thều thào.
- Không có gì đâu bà...! - Cô cười mỉm thật tươi
nhìn bà.
- Vậy là cậu chủ đã biết rồi sao?
- Là sao ạ? - Dương Lạp mở to mắt ngạc nhiên.
- Là cậu chủ đấy, bà đã bị trừng phạt rồi!
Càng lúc càng thấy khó
hiểu, cô bèn hỏi:
- Có chuyện gì giữa bà và cậu ấy sao?
- Chuyện là thế này, bà có một cô con gái, nhà bà rất
nghèo, nó chỉ trạc tuổi cháu thôi, nó đi làm người ở cho gia đình cậu ấy. Nhưng
mấy tháng trước, nó đột nhiên biến mất với số tiền rất lớn của nhà họ Nam.
Mọi người đã truy tìm nó nhưng không có dấu hiệu gì. Lúc ấy bà đã đau lòng muốn
chết...tại sao nó lại làm cái chuyện tày đình ấy cơ chứ...
Dương Lạp im lặng một hồi
lâu, cô đã dần hiểu ra câu chuyện nhưng vẫn không thể chấp nhận được điều đó,
cô nhẹ giọng:
- Vậy tại sao họ lại đánh bà chứ?
- Bà...cũng không biết! - Bà lão nghẹn ngào.
Rồi chợt bà đứng bật dậy,
dựng lại quầy hàng rồi chiên cho dương Lạp một que chả mực viên thơm lừng, cũng
may là quầy hàng không bị hỏng gì cả. Bà đưa que mực nướng cho Dương Lạp với nụ
cười hiền hậu:
- Cảm ơn cháu, đây coi như là một chút tình cảm của
bà...
Cô ngại ngùng từ chối
nhưng cuối cùng cũng không muốn phụ lòng bà nên cô đón nhận. Nhìn lại đồng hồ,
đã muộn học rồi, cô chạy vội vào và không quên cúi chào bà lão. Bà lão nói lớn
khiến cô vô cùng vui vẻ:
- Cố lên cháu gái, cháu nhất định sẽ thành công!
Sân trường đông nghịt
người, cô cố len lỏi vào ngồi hàng gần cuối, mọi người đã im lặng và trên bục
được trang trí lộng lẫy. Thầy hiệu trường Doãn bước đến bên micro và dõng dạc
nói:
- Một năm học đã trôi qua đẹp đẽ với bao thành tích mà
trường đã đạt được. Chúng ta hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu trường phổ thông
số một Quốc gia đúng không.
Dưới khán đài tiếng vỗ
tay nhiệt liệt của học sinh. Rồi thầy lại tiếp tục:
- Đặc biệt năm nay, học sinh khối 10 và khối 12 đã đạt
được rất nhiều chỉ tiêu đáng tuyên dương của cả trường. Tuy chúng ta đã làm tốt
nghiệp cho các em khối 12 rất thành công, 100% đỗ vào các trường đại học lớn.
Bên cạnh đó, các em khối 10 cũng đem lại cho trường sự vinh dự.
Bên dưới vẫn im lặng lắng
nghe, thầy Doãn mỉm cười thật tươi rồi nói:
- Đây là năm đầu tiên có một bạn học sinh đạt được
điểm tuyệt đối khi thi vào trường ta. Không ai khác, xin mời bạn Dương Lạp Lạp
lên bục nhận phần thưởng.
Dương Lạp giật mình, mọi
người đang nhìn cô với đủ thứ ánh mắt, cô bèn nhanh chóng thoát khỏi con mắt
của họ bằng cách bước lên trên thật nhanh. Thầy Doãn bắt tay cô và cầm lấy
micro hô lớn:
- Đặc biệt nữa, có lẽ là trường hợp đầu tiên tôi bắt
gặp thưa các em. Một học sinh nữa chỉ kém bạn Dương Lạp Lạp có 0.5 điểm. Vâng,
vô cùng xuất sắc, mời em Hoàng Hiểu Vương bước lên.
Dương Lạp thẫn thờ, ai
ngờ lại chính là cậu ta, biết làm thế nào bây giờ? Bên dười, Hoàng Hiểu Vương
bước lên ngạo nghễ, nhìn cô cười nhạo báng. " Đúng là tên kiêu căng. Chắc
hắn lại dùng tiền để có được điểm số đó cho coi."
- Nhờ hai em, mà trường ta đã bước lên Top 10 Thế
giới, quả là không còn gì đáng mừng hơn.
Nhìn rõ cả sự vui mừng
trong mắt thầy, thầy quá khích rồi.
- Còn nữa, tuần này chúng ta sẽ chào mừng Hoàng Tử đến
thăm quan trường, và nếu ưng ý, ngài sẽ học tại trường ta.
Bên dưới khán đài, mọi
người ồ lên kinh ngạc, các bạn nữ hết sức háo hức. Nghe đâu gã vừa giàu vừa đẹp
trai, rồi đại loại là gã đang đi tìm vợ tương lai, gã dự định kết hôn vào tuổi
18. Đúng là khùng hết cỡ. Dương Lạp ngán ngẩm bĩu môi, cô không hứng thú với
mấy cái như thế này.
Buổi Khai xuân nhanh
chóng kết thúc và học sinh lũ lượt ra về với đủ chuyện để tán gẫu. Cô và Trân
Trân bước về mà lòng rối bờ