pacman, rainbows, and roller s
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325395

Bình chọn: 9.00/10/539 lượt.

bật chiếc gối vào cái
đồng hồ báo thức đêu kêu inh ỏi. Tiếc thay nó vẫn kêu ré từng tiếng khó chịu,
cũng đơn giản thôi, đồng hồ chất lượng cao đâu dễ hỏng, cậu bắt đầu thấy hối
hận vì mua nó, nhưng đây lại là ý của Dương Lạp.

Cuối cùng cũng đành dậy,
mặc dù hôm nay là chủ nhật. Sau khâu vệ sinh cá nhân, cậu ngồi phịch xuống
chiếc ghế xoay, dở chiếc Ipad, truy cập vào hộp mail, một dòng tin nhắn hiện
lên:

[ Sao con tắt máy, dạo này mẹ không liên lạc được với
con. Con đang có truyện gì à? Đọc được mail của mẹ thì liên lạc ngay nhé.'>

Hoàng Hiểu Vương mở máy,
dường như mẹ rất lo lắng cho cậu nên rất nhiều cuộc gọi nhỡ hiện lên trong máy,
cậu đút điện thoại vào túi. Khoác chiếc áo sơ mi đen và chạy vội ra con xe Bugatti
Veyron lao vụt đi.

Từng hàng cây trôi qua mờ
nhạt, con đường mở ra trước mắt với ngôi nhà to lớn màu trắng, cánh cổng mở ra
và cậu phóng xe vào.

Đám người làm rối rít cúi
chào cậu, cậu vội hỏi:

- Chị, mẹ em đâu.

- À...thưa cậu...

- Có chuyện gì thế?

- Ông...bà...chủ cãi nhau...nên....

- Nhiều chuyện quá đấy!

Tiếng nói vọng ra từ trên
ban công, Hoàng Hiểu Vương ngẩng lên nhìn, bà Chu mặc trước váy lụa màu trắng
ngà đang đứng dựa vào lan can, tay buông thõng, bà ra hiệu cho cậu lên trên.

Chiếc ban công này mới
được xây dựng lại, một bộ bàn ghế bằng gỗ cao cấp kê ở giữa, một bình hoa hồng
đặt giữa và vài ba thứ quả hoa, bộ ấm chén để bên, cậu ngập ngừng:

- Con chào mẹ.

Bà gật đầu rồi chỉ cầu
ngồi xuống, rót cho cậu li trà, giọng nhỏ nhẹ:

- Con uống đi.

Cậu e dè đón lấy, rồi sau
đó mới dám hỏi:

- Hôm nay mẹ không đến công ty ạ?

- Ta không thể có ngày nghỉ à?

- Vâng...Con xin lỗi!

- Không sao. Dạo này con vẫn ổn chứ?

Bà nhướn người phủi bụi
trên vai áo cậu, một làn gió thổi tạt qua, làm tung bay mái tóc xoăn từng lọn
óng ả. Bây giờ cậu mới để ý kĩ khuôn mặt mẹ: Nó gầy hốc hác, làn da nhợt nhạt,
đôi môi khô khốc,...và vặp mắt chứa đầy muộn phiền.

Cậu nắm chặt lấy tay mẹ:

- Có chuyện gì xảy ra với mẹ phải không?

- Có gì với ta được chứ?

Bà gỡ tay cậu ra và mắt
nhìn ra chỗ khác.

- Ba và mẹ đã cãi nhau?

- Không...

- Mẹ đang nói dối?

- Không...

Giọng bà yếu ớt dần, thay
vào đó là những tiếng nấc nghẹn ngào, bà bắt đầu khóc nức nở, Hoàng Hiểu Vương
hơi bất ngờ, đầy là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nước mắt mẹ rơi.

- Mẹ...chuyện gì vậy?

Bà vẫn khóc, dựa vào vai
cậu khóc, cậu thấy khóe mắt mình hơi cay...Đã lâu cậu không quan tâm tới người
phụ nữ này - Người đã nuôi dưỡng cậu khôn lớn. Có phải là mình đã quá vô tâm
hay không?

- Mẹ...

Bà ngồi xuống ghế, lấy
chiếc khăn mùi xoa thấm nước mắt:

- Mẹ xin lỗi, vừa rồi hơi quá khích.

- Nhưng thực sự là bố mẹ đã có chuyện gì vậy?

- Không sao đâu con...chỉ là một vài vấn đề nhỏ bé
thôi...

- Mẹ hãy nói cho con biết đi mà...

- Con thật sự không nên biết đâu Tiểu Vương.

- Chúng ta không phải là mẹ con hay sao mẹ?

Một chút im lặng xem
giữa, gió thổi nhè nhẹ...

- Chúng ta muốn có con nữa...

Hoàng Hiểu Vương lặng im,
cậu biết mẹ rất đau khổ vì vấn đề này, vì bà...vô sinh. Đáng lẽ ra là cậu không
được ở đây nếu bà ấy không bị như vậy.

- Nhưng con biết đấy...ta không thể? Ông ấy bảo ta hãy
thụ tinh trong ống nghiệm...nhưng ta không chấp nhận cách đó...thật tồi tệ...và
chúng ta đã cãi nhau...

- Và bây giờ ba đâu mẹ?

- Ông ấy bỏ đi rồi...

Bà thất thần nhìn xuống
lòng đường, tâm trạng rối bời, Hoàng Hiểu Vương vỗ vai bà:

- Mẹ, đừng buồn nữa...ba chỉ là lo cho mẹ thôi...ba
muốn mẹ không buồn phiền vì chuyện đó nữa.

- Mẹ...không biết nữa...

Bà thở dài thườn thượt,
bỗng chợt như nhớ ra điều gì đó, Hoàng Hiểu Vương hỏi bà:

- Chị Hiểu Dy? Bữa nay con không thấy?

Bà Chu giật mình, vẻ mặt
lo lắng:

- A...nó vẫn chưa được thả, vẫn bị giam dưới biệt
phòng...

- Sao cơ ạ? Đã năm tháng rồi mà mẹ?- Hoàng Hiểu Vương
đánh rơi chén trà xuống nền nhà.

- Ta...không biết nữa...ba con không cho thả nó.-
giọng bà rầu rầu.

- Chúng ta xuống thăm chị được không mẹ?

Bà lưỡng lự gật đầu. Hai người
cùng bước xuống lầu.

Đến bây giờ cậu mới biết
đến cái mật thất của nhà họ Hoàng này. Sau giá sách mà vốn xưa nay cậu nghĩ nó
chỉ là cái giá sách bình thường nhưng kì lạ thay, bà Hoàng vừa xoay chuyển bức
chân dung bên cạnh thì ngay lấp tức, nó kéo xê dịch ra để lộ một lối đi nhỏ.
Hai người bước vào, bề ngang của nó chỉ tầm 70 xen- ti- mét, đủ một người đi.
Dường như được xây bằng loại gạch cũ nên mùi ẩm mốc bốc lên khá nồng. Ánh sáng
le lói yếu ớt của vài ba ngọn đèn cũ khiến Hoàng Hiểu Vương thấy mình như đang
sống trong một tiểu thuyết kinh dị nào đó, cậu vẫn nghe tiếng bước chân mẹ đang
đi theo sau m