Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325343

Bình chọn: 9.5.00/10/534 lượt.

hân
viên.

Dương Lạp thở phào nhẹ
nhõm, cô nằm xuống giường, chị y tá trước khi đi ra khỏi phòng còn nói vọng
lại:

- Để chị gọi cậu ấy.

Và rồi căn phòng lại tĩnh
lặng, Dương Lạp thấy bớt sợ hơn, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Khi Hoàng hiểu Vương lên
thì Dương Lạp đã ngủ, cô ngủ một cách rất ngon lành, môi còn khẽ chép nữa,
trông rất đáng yêu. Cậu khẽ nắm tay em...lòng bùi ngùi...



Từ ngày Nam Dĩnh chia tay với Dương
Lạp, mà cũng chẳng phải, họ đã bắt đầu đâu mà kết thúc, cậu chỉ dám lặng thầm
đứng quan sát cô từ xa, cầu chúc cô sẽ quên được cậu. Cậu nhớ như in câu nói
của cô ở bãi biển, cậu đã vui muốn phát khóc, đó chính là điều mà cậu hằng mong
bấy lâu, nhưng số phận...thật nghiệt ngã...

Một sớm đổi gió. Tiếng
gió hiu hút thổi tạt vào căn biệt thự của Nam Dĩnh, khiến cánh cửa sổ va đập
vào nhau thành những tiếng lách cách. Đã mấy ngày nay cậu không đi học, tắt máy
và không liên lạc với bất cứ ai, trong đầu cậu lúc này chỉ dồn dập toàn hình
ảnh của Dương Lạp, những lời nói, những cử chỉ của cô như một nhát dao cứa mạnh
vào tim cậu. Cậu đã không muốn đối xử như vậy với cô nhưng tất cả phải tuân
theo quy luật của cuộc sống, cậu phải rời xa cô.

Nằm dài trên ghế sô pha,
cậu mở máy để xem tình hình mấy ngày qua: 87 tin nhắn, 107 cuộc gọi nhỡ. Và hầu
như trong đấy toàn là của Dương Lạp, cậu đọc tin nhắn gần đây nhất, ba tiếng
trước: [ Vậy là em đã thật sự lừa dối chị à...Chị muốn nghe câu trả lời cuối
cùng...tại hàng cây cổ thụ phố Nhị Hà, ba giờ.'>

Nam Dĩnh vén tay áo xem
đồng hồ: bốn giờ 24 phút. Muộn mất rồi! Cậu ngồi bật dậy, ý nghĩ đối địch, đi
hay không đi đây? Cậu vò đầu bứt tai mãi cuối cùng cũng đành đứng dậy ra xe,
chiếc xe phóng vụt trong ráng chiều phủ nhè nhẹ.

Nắng chiều xuyên qua kẽ
lá, khiến hàng cây tưởng như phát sáng, dưới tán lá khô rào rạc, một cô gái
trong chiếc váy ren dài qua đầu gối, mái tóc buông xõa, dáng người mảnh khảnh,
đang chờ đợi một ai đó trong tâm trạng rối bời, đôi lông mày thanh tú nhíu qua
nhíu lại. Cô đang đứng thì có một tốp thanh niên đi qua, toàn những gã mặt mày
hằm hổ, giang hồ, một trong chúng có vẻ bảnh trai, đầu nhuộm vàng chóe, tiến
lại gần Dương Lạp:

- Chào em!- Ánh mắt gã đong qua đong lại.

Dương Lạp cảm thấy hơi
khó chịu, cô nghoảng mặt ra chỗ khác. Bất chợt tay hắn bóp lấy cằm cô, chỉnh
nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Sao em lại không nhìn anh thế?

Cô mím chặt môi, mắt ánh
lên những tia nhìn tức giận, cô hất tay gã ra:

- Xin lỗi, tôi đang chờ bạn!

Cả bọn cười rộ lên rồi,
tên tóc vàng rút mộ điếu thuốc, châm lên rồi phả khói vào mặt Dương Lạp, khiến
cô ho sặc sụa:

- Sao nào? chờ ai? Đi với bọn anh cho lẹ.

Đúng lúc đó thì xe máy
của Nam Dĩnh phóng đến, chen giữa hai người. Gã kia vội nhảy ra, mắt trợn ngược
nhìn cậu:

- Nam Dĩnh!

- Tao đây! - Nam Dĩnh bỏ mũ bảo hiểm, bước xuống xe,
nhìn hắn chằm chằm, gã này mặt hầm hầm thét lớn bọn đàn em:

- Thằng khốn này, bây giờ mới thấy mày lộ diện. Anh
em, xông vào cho nó một trận.

Lời nói vừa dứt thì cả
bọn sấn tới Nam Dĩnh. Một cú đấm thẳng của tên tóc vàng, nhưng cậu đã kíp chếch
đầu sang một bên và hắn đã hụt, Nam Dĩnh được cơ hội nắm được tay hắn bẻ ngược
ra sau,. một tiếng hét lớn và bọn người kia phải lùi ra sau Vẻ mặt rất hoảng
sợ, chúng nuốt nước bọt ừng ực. Sự sợ hãi dần lấn át trái tim chúng, gã đứng
trước mặt họ - Nam Dĩnh - không còn bình thường nữa, mái tóc không bó gọn trong
băng đô nữa, cậu đã không còn che dấu được sự thật nữa. Vết sẹo lớn nằm ngay
bên trán phải, nó đang giật giật liên hồi, khiến ai nhìn cũng không khỏi thảng
thốt. Đám người dần dần rút đi và chúng chạy bạt mạng về phía cuối con phố
trong tâm trạng sợ hãi tột độ.

Dương Lạp vẫn chưa hoàn
hồn, cô nhìn Nam Dĩnh không chớp mắt, chiếc lưng to lớn ướt đẫm mồ hôi, mái tóc
rối xù. Cậu quay lại nhìn cô, vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì. Rồi cậu
tiến lại gần:

- Chị không sao chứ?

Theo phản xạ, Dương Lạp
lùi lại.

Nam Dĩnh có phần bối rối,
cậu quay người bỏ đi. Lúc này Dương Lạp mới bừng tỉnh, cô chới với đuổi theo
Nam Dĩnh:

- Tiểu Dĩnh....Dĩnh........

Cậu dừng lại. Cô thở hồng
hộc bám vào tay áo cậu:

- Khoan đã, chị,...có chuyện muốn nói...

Cậu ngước nhìn cô bằng
ánh mắt xa vời:

- Có chuyện gì?

- Chúng ta đến một quán café nào nhé! - Dương Lạp bối
rối nhìn cậu.

Một phút im lặng.

- Không cần đâu! - Câu nói đầy lạnh lùng.

Dương Lạp tròn mắt nhìn.

- Có gì chị nói luôn ở đây đi, tôi không có nhiều thời
gian cho chị!

- À...!

Cô thấy hụt hẫng, dường
như cậu đã khác xưa quá, lạnh lùng một cách đáng sợ.

- Chị chỉ là muốn gặp em...mà vì sao trên trán
em...lại có...

Nam Dĩnh quắc mắt nhìn
cô, trong mắt chứa đầy sự tuyệt vọng:

- Chị gọi tôi đến chỉ để hỏi chuyện này à?

- Không, chị không có ý đó.


Duck hunt