Old school Swatch Watches
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325493

Bình chọn: 8.5.00/10/549 lượt.

ề muộn thế? Cả nhà chờ cơm em mà không
thấy nên dọn rồi.

- Em xin lỗi. - Cậu tỏ rõ niềm vui trên khuôn mặt.

Thấy biểu hiện lạ của em,
cô nghi ngờ:

- Sao em vui vậy?

- Dạ không, em về phòng đây. - Cậu chạy tót lên lầu
không nghe câu nói của chị phía sau.

Hoàng Hiểu Dy tức giận
cắn móng tay:

- Khốn kiếp, chắc chắn em đã đi chơi với con nhỏ đó,
em dám lạnh lùng với chị như thế sao Hoàng Hiểu Vương?

...........

Trường cấp hai Khánh Dược
cách xa trung tâm thành phố nằm trên một khoảng đất rộng, một trường học quý
tộc, theo người ngoài thì là như thế, trong đó toàn cậu ấm cô chiêu cả. Nam
Dĩnh ngồi thừ bên cửa sổ, mái tóc vàng khiến nắng trở nên bức bối hơn, cậu
chống tay vào cằm, tì xuống bàn, thở dài thườn thượt, An - bạn thân của cậu
liền hỏi:

- Mày sao thế?

- Chả sao.

- Mày nhớ mấy đàn anh trường Hòa Diện chứ?

Cậu thoáng giật mình:

- Có chuyện gì?

- Lên sân thượng rồi bàn.

Nói xong, An bước ra khỏi
lớp rồi đi lên trên sân thượng, Nam Dĩnh chần chừ một hồi rồi cũng đi theo.

Sân thượng Khánh Dược khá
rộng, nhưng từ trước đến nay, không một học sinh nào dám lên đây ngoại trừ hội
Nam Dĩnh, bởi vì đây là địa bàn của trùm du côn này, ngay cả giáo viên cũng
không thể can thiệp. Nhìn từ trên cao, sân trường thật là nhỏ, cậu đứng dựa vào
lan can, rút điếu thuốc và bật lửa hút:

- Có chuyện gì với Hòa Diện?

An ngồi đối diện đó,
nghịch chiếc bật lửa:

- Mày còn nhớ Tiểu Tinh không?

Điếu thuốc rơi xuống sàn,
cậu sững sờ:

- Sao...sao lại hỏi cô ấy?

Doãn Nhược Tinh là bạn
gái cũ của Nam Dĩnh, cô đã mất trong một lần ẩu đả của cậu và kẻ thù. Chuyện
tình của họ đã phải trải qua rất nhiều gian khổ mới đến được với nhau, thế
nhưng, cuối cùng thì vẫn không thể ở bên nhau. Tuy đã thích Dương Lạp nhưng sâu
thẳm trái tim non nớt của cậu vẫn không thể quên được cô ấy, người con gái đầu
tiên cậu yêu, người con gái có nụ cười còn thánh thiện hơn cả thiên thần. Làm
sao, làm sao cậu có thể quên được em...

- Anh trai cô ấy, Doãn Nhược Hạ...mày biết?

- Doãn Nhược Hạ? Hình như là trong hội của anh Vương?

- Ừ...ừ...Chẳng hay ho chút nào.

Nam Dĩnh châm điếu thuốc
mới, nhả khói:

- Rốt cuộc là bên Hòa Diện có chuyện gì?

- Doãn Nhược Hạ thông báo với toàn bộ khu vực là tuyên
chiến với mày để trả thù cho em gái.

Nam Dĩnh hơi bàng hoàng nhưng
cậu nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh:

- Tuyên chiến à? Nghe thật hàm hồ...Tao chẳng làm gì
cả.

- Tao không biết được, nhưng dù gì...thì...vì mày mà
Tiểu Tinh mới chết.

Nam Dĩnh biết An đã và
bây giờ vẫn còn thích Tiểu Tinh, nhưng lí do nó không đến với cô ấy là vì cậu,
tình bạn không cho phép nó giành bạn gái của bạn mình. Thế nhưng khi biết tin
Tiểu Tinh chết, nó phải đau khổ biết mấy, bởi chính người mà nó tin tưởng nhất
đã không bảo vệ được Tiểu Tinh. Cậu cười đau khổ:

- Xin lỗi...

An không nói gì, cậu đứng
dậy, ném điếu thuốc và bước xuống, ai có thể nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cậu
lúc này?

Chiều dần buông, ánh nắng
màu vàng sậm buông xuống khuôn viên sân thượng, trùm lên cả mái tóc vàng của
Nam Dĩnh, trông cậu hết sức tuyệt vọng.

Khung cảnh ồn ào đến lạ,
Nam Dĩnh rảo bước ra khỏi cổng trường, có chuyện gì đang xảy ra? Hòa
Diện, là Hòa Diện, họ đang đứng chặn lối xuống trường Khánh Dược. An và Nam
Dĩnh chen lên trên đứng đối diện với họ. Các đàn anh xuống tận đây có việc gì?
Cậu nhìn rõ cả Hoàng Hiểu Vương và Doãn Nhược Hạ đang đứng ở hàng đầu, trên
chiếc xe mô tô. Vừa thấy cậu, Doãn Nhược Hạ đã hét lên:

- Kìa, tên Nam Dĩnh kìa.

Hắn nhảy xuống xe, mọi
người vây quanh xem, hắn xông đến như con thú điên cuồng và đấm thẳng vào mặt
Nam Dĩnh khi cậu chưa kịp phản ứng. Cậu ngã nhào ra đất, máu chảy từ mũi, mọi
người hét ầm lên. Hoàng Hiểu Vương kéo giật lùi Hạ lại, quát:

- Làm gì đấy? Ai cho phép mày đánh Sói?

Nhược Hạ gồng mình, hất
tay Hoàng Hiểu Vương ra, cậu chỉ thẳng vào Nam Dĩnh:

- Tại sao à? Tiểu Tinh vì ai mà chết? Vì nó đấy, vì
cái sự nhu nhược của nó mà em gái tao chết, chết một cách vô nghĩa, tao là anh
trai nó, nó không đáng bị như vậy vì thằng này, mày không hiểu à Vương?

An thấy vậy đứng lên:

- Đàn anh không thể trách Dĩnh được, nó cũng đau khổ
và dằn vặt lắm, chuyện đó đã qua lâu rồi, hà cớ gì mà anh lại lôi ra để anh em
xích mích nội bộ?

- Thằng ranh con kia mày im ngay đi! - Hoàng Hiểu
Vương hét lên. - Ai?

Mọi người ngơ ngác, An
dìu Nam Dĩnh dậy.

- Tao hỏi ai đã gây ra chuyện này?

- Là trường tư thục Hải Phong. - Một tiếng nói vô danh
vọng lên.

Hoàng Hiểu Vương lên xe
máy, hô lớn:

- Lên Hải Phong.

Mọi người đành nghe theo
nhưng trong lòng ai cũng không muốn, bởi vì trước nay Hòa Diện không bao giờ
gây hấn hay đụng chạm tới Hải Phong, mỗi người chia k