
- Ừ, mình và Tiểu Thiên, dạo này lạnh nhạt quá.- Trân
Trân buông tiếng thở dài.
- Hả? Sao lại thế? - Dương Lạp giật bắn mình.
- Thật đấy, cậu ấy dạo này rất ít nói chuyện với mình,
chắc là sau vụ biết mình đi làm quen.
- Nếu là tớ tớ cũng giận cậu luôn rồi.
- Sao? - Trân Trân quay phắt ra.
Dương Lạp cười khì:
- Chứ sao nữa, có thằng con trai nào thích bạn gái
mình đi gặp mặt làm quen đâu.
- Vậy giờ phải làm sao?
- Đơn giản. - Cô búng tay. - Hãy nghe lời mình.
Hai cô gái thì thầm chuẩn
bị cho âm mưu mới.
Đầu giờ chiều, nắng vẫn
không giảm bớt, bù lại còn nóng hơn rất nhiều. Dương Lạp vừa gội đầu xong, cô
thấy bức bối vì mái tóc dài của mình, giá mà có thể cắt ngắn nó thì tốt biết
mấy, nhưng cứ mỗi khi đến tiệm cắt tóc, người ta lại bảo không cắt cho cô vì
đây là mái tóc hiếm, cắt thì sẽ thành tội đồ thiên cổ mất. Dương Lạp thấy ngớ
ngẩn, tóc cô có gì đặc biệt đâu, chẳng qua là nó mượt và không bao giờ rối
thôi. Đang ngồi yên trước quạt điện thì có tiếng gõ cửa, Dương Lạp thầm rủa: “
Tên nào đến vào giờ này, nóng chết mất.” Xong liền chạy vội ra xem:
- Ai đấy?
- Ai gì nữa? Em Thiên đấy, mở cửa đi, em nóng chết rồi
đây.
Dương Lạp cười hớn hở,
vội mở cửa:
- Vào đi.
Cậu chạy tót vào ngồi
trước cái quạt điện. Chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ngắn bết vào mặt,
cậu rên rỉ:
- Sao ở đây nóng thế chị? Ở An Dương mát hơn nhiều...
- Tất nhiên rồi! Thằng ngốc này.
Dương Lạp cốc đầu cậu một
cái rõ đau.
- Trại trẻ sao rồi nhóc?
- Ổn, các bác chăm sóc bọn trẻ tốt lắm ạ!
Cô cảm thấy nhẹ nhõm đi
phần nào, vậy là tốt quá rồi.
Thiên ngó quanh phòng,
rồi hỏi:
- Chị Trân đâu chị?
- Đi làm quen rồi em. - Cô tỏ vẻ ngán ngẩm.
Chu Thiên im lặng một
hồi, rồi đứng bật dậy:
- Em đi sang nhà Dĩnh đây, gặp chị sau.
Dương Lạp ngớ người, cứ
tưởng cậu ta sẽ lồng lộn lên chứ, sao lại bình thản quá vậy. Trân Trân trên nhà
nghe thấy vậy vội chạy vút xuống:
- Khoan, khoan, em định đi đâu?
Chu Thiên quay lại nhìn,
lừ mắt:
- Em tưởng chị đi làm quen rồi chứ ạ?
Cô gãi đầu:
- Làm gì có chuyện đấy, em ghen à?
Chu Thiên bất giác đỏ
mặt, Dương Lạp cười nhăn nhở, cậu vội chữa:
- Ui nhà nóng quá, nóng thế?
Hai cô gái tủm tỉm cười,
Trân Trân vội lấy cho cậu cốc nước đá:
- Đi đường mệt không em?
- Em nghĩ đến chị là không mệt rồi. - Chu Thiên cười
toe.
“ Cốp”
Một cái cốc đầu nữa của
Trân Trân:
- Thằng nhóc giỏi nịnh, ghét ghê.
Chu Thiên vòng tay Trân
Trân ôm lên cổ mình:
- Người chị mát nhỉ?
Thấy hai người thân mật,
Dương Lạp cũng đành lui mặt lên nhà cho hai người trò chuyện.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, nghĩ
vu vơ. Mấy hôm nay không gặp Nam Dĩnh, cô cảm thấy rất nhớ cậu, nhớ từ mái tóc
nghịch ngợm cuốn trong băng đô của cậu, nhớ đến dáng người kiêu ngạo và nụ cười
rất trẻ con nữa. Nhưng họ đã mãi cách xa rồi, cậu ấy ghét cô, cô thừa nhận,
nhưng chẳng có lí do nào cho việc đó cả nên cô càng uất ức hơn, tất cả giống
như trò đùa ác ý của số phận, chả lẽ cô không có quyền được yêu thương hay sao.
Điện thoại báo tin nhắn,
cô mở ra đọc:
[ Lạp, anh đang không biết làm thế nào?? Em có cách gì
giúp anh không?'>
Cô nhắn lại: [ Có chuyện gì hả?'>
[ Ừ, Tiểu Lục hình như rất ghét anh.'>
[ Không có gì đâu, anh đừng lo, gặp cô ấy và nói
chuyện đàng hoàng một lần đi.'>
[ Liệu cô ấy chịu gặp anh không?'>
[ Anh thử đề nghị xem sao.'>
[ Ừ, cảm ơn em nhiều.'>
[ Không có gì anh trai.'>
Cô lại nằm soải ra giường
buồn rầu, không có việc gì để làm cả hay sao. Học bây giờ cũng chẳng thể vào
đầu vì trời nóng quá. Dưới nhà có tiếng Trân Trân vọng lên:
- Tiểu Lạp, mình với Thiên ra đây chơi chút, cậu trông
nhà nhé.
“ Đáng ghét, họ bỏ rơi mình.” Cô ngao ngán đáp lại:
- Ừ, đi đi.
Tiếng cách của đóng cửa,
cô nằm trên giường, thiu thiu vào giấc ngủ.
....
Tại quán café sát với
quảng trường Nhị Hà, bên cạnh khung cửa kính nhìn ra đường, một chàng trai
trong chiếc áo sơ mi đen, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối, chiếc khuyên tai như phát
ra ánh sáng diệu kì, đối diện với cậu, một cô gái có mái tóc xù buộc lên cao,
đôi mắt lanh lợi, khuôn mặt ưa nhìn. Họ cứ như vậy từ khi vào quán ba mươi phút
trước. Hoàng Hiểu Vương thấy hơi ngại ngùng, cậu đánh liều gợi chuyện trước:
- A...ưm...cô...dạo
này sao?
Lục Trúc thoáng giật
mình, cậu đưa cặp mắt ngây dại nhìn cậu:
- Tôi đã mất việc tại hai chỗ.
- Tại sao? - Cậu không khỏi ngạc nhiên.
- Ở cây xăng và ở tiệm khoai nướng, cậu biết vì sao
chứ?
- ...Thật sự...xin lỗi...!
Thật sự khi nghe tin cô
ấy bị mất việc tại hai nơi ấy, cậu cảm thấy rất vui, cũng bởi vì cô ấy s