
lên cho xem, rằng cậu thiếu gia kiêu ngạo Hoàng
Hiểu Vương bị một cô nàng nghèo từ chối.
Dương Lạp vội vã bịt mồm
bạn:
- Cậu thích chết phải không?
Rồi Hoàng Hiểu Vương bỏ
ra ngoài, trong lòng cậu dường như đang bị một cái gì đó gào thét vậy, tuyệt
vọng quá, chán nản quá, vậy là cậu đã không thành công trong chuyện này rồi.
Chiếc xe lăn bánh chầm chậm trên con đường về nhà, nó giống như tim cậu dần khô
héo vậy. Cậu vẫn còn nhớ nét mặt của cô ấy, có nét gì không tin lời của cậu,
đau lòng đến chết mất. Chắc cô ấy đã ghét cậu rồi. Cậu mở điện thoại, số cô ấy
đấy, hiện lù lù trên máy cậu, cậu đã muốn gọi biết bao nhưng lại không dám,
điều đó có thể sẽ khiến cô ấy nghĩ cậu là kẻ phiền phức mà thôi.
Cậu lái xe vào trong sân,
tâm trạng rối loạn, Hoàng Hiểu Dy mặc bộ quần áo mỏng manh, vừa thấy cậu về thì
chạy ra ôm choàng lấy cổ:
- Tiểu Vương, em về muộn thế?
Cậu nhẹ nhàng gỡ tay chị
ra, chán nản:
- Em mệt lắm, em về phòng đây.
Cô vội choàng lấy tay
cậu:
- Thôi em cứ nghỉ đi, nhưng tối nay chị dẫn em đến một
nơi này, đảm bảo em rất thích.
- Thôi, em mệt lắm.- Cậu trực bỏ vào trong.
- Không phải là nhà hàng đâu, một quán khoai nướng cực
ngon.
Cậu khựng lại, quay đầu:
- Khoai nướng? Nhị Hà mà có bán khoai nữa hả chị?
- Tất nhiên rồi, rất ngon là đằng khác nữa. Tối nay đi
nhé.
Cậu nghe bụng mình kêu
ré, mà từ trưa đến giờ cậu cũng chưa ăn gì thật. Cứ ăn đã rồi mọi chuyện sẽ qua
thôi. Cậu liền nói với vào trong khu vườn:
- Bác quản gia, gọi người rửa con Bugatti cho cháu
nhé.
- Vâng cậu chủ. - Tiếng nói già nua vọng ra từ khuôn
viên trường rộng lớn.
- Gì vậy? - Hoàng Hiểu Dy tròn mắt.
- Chúng ta đi ăn luôn đi, em đói.
Hiểu Dy mừng quýnh, cô
chạy tót lên lầu:
- Chờ chị đi thay đồ đã nhé.
Cậu tiện thể cũng đi lấy
chìa khóa xe mô tô của mình, đi xe máy cho mát vậy, trời cũng oi quá. Cậu đỗ xe
ra trước cổng, Hoàng Hiểu Dy vội vã chạy xuống:
- Chờ chị đã nào.
Cô mặc chiếc váy ngắn
cũn, cậu nheo mắt:
- Chị không sợ nó tốc lên à?
Cô ngượng ngùng phẩy phẩy
tay:
- Gì chứ? Sao không đi xe ô tô?
- Em cho rửa rồi còn gì.
Lôi thôi một hồi, chiếc
xe mô tô của cậu phóng nhanh với tốc độ kinh hoàng, Hiểu Dy hét ầm lên:
- Trời ơi! Sao em đi nhanh quá vậy? Chậm thôi......
Mặc kệ tiếng la của chị,
cậu vẫn phóng đi, vừa đói lại vừa giận nên cậu chẳng màng gì cả. Chiều tà buông
nhè nhẹ, chiếc xe vẫn phóng với tốc độ kinh hoàng. Thoáng chốc đã đến cái quán
nhỏ lụp sụp, toàn mấy người già với trẻ con cả, cậu cau có:
- Gì đấy? Quán này ngon thật không đấy chị?
Hoàng Hiểu Dy vẫn còn
thất kinh, cô loạng choạng bước xuống:
- Ngon...ngon...thật mà...!
Cô kéo tay cậu vào, ngồi
một chỗ khuất, cô gọi lớn:
- Cho một đĩa khoai nướng đã lột vỏ đi em ơi.
- Có ngay!
Giọng nói nghe quen quen
nhưng cậu cũng không muốn nghĩ nữa, chờ lâu lâu, cậu bảo Hoàng Hiểu Dy ngồi chờ
rồi đi ra sau quán xem. Bất ngờ cậu bắt gặp Lục Trúc đang đứng lột vỏ khoai với
một tên con trai, hai người cười cười nói nói rất vui vẻ, cậu bỗng nghe tim
mình đau quặn, gã ta là ai mà khiến cô ấy vui như vậy chứ. Cậu lại gần, giật
tay hỏi cô:
- Hắn là ai hả? Sao cô lại làm ở đây với hắn?
Cô nhìn cậu có vẻ bất ngờ
xong mặt lập tức tối sầm vào:
- Thì sao? Đâu liên quan cậu.
Cậu trai bên cạnh thấy lạ
bèn hỏi:
- Ai vậy Tiểu Lục?
“ Tiểu Lục ư? Hắn dám gọi cô ấy thân mật như vậy ư?”-
Hoàng Hiểu Vương bực dọc.
- Một gã thần kinh.- Cô lơ đễnh nói rồi tiếp tục bóc
vỏ khoai.
- Cái gì? Cô bảo tôi thần kinh á? - Hoàng Hiểu Vương
tức giận tiến lại gần cô.
Theo phản xạ tự nhiên, cô
lùi lại ra sau phòng vệ, thấy vậy, gã trai ban nãy bèn đứng chắn trước mặt Lục
Trúc, dang tay bảo vệ:
- Cậu định làm gì?
Nhìn vẻ mặt của hắn, cậu
không kìm nổi tức giận, nắm chặt tay giờ lên và...
“ Bốp!”
Gã trai ngã lăn ra đất,
máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Lục Trúc hét lên thất thanh. Mọi người nghe vậy
bèn chạy lại xem, chỉ thấy cảnh tượng thật hãi hồn: Một cô gái đang quỳ cạnh
chàng trai ngã trên đất, hốt hoảng. Và trước đó là một cậu trai đang đứng như
trời trồng, hai tay run run. Hoàng Hiểu Dy chạy lại bên Hoàng Hiểu Vương:
- Chuyện gì vậy?
- Không có gì cả.- Cậu quay người định bỏ đi thì chợt
Lục Trúc đứng bất dậy, quát lớn:
- Cậu là loại người gì thế hả? Cậu không thể tỏ ra hối
lỗi một chút à?
Cậu khựng lại, im lặng.
Cô tiếp tục:
- Tôi ghét nhất loại người như cậu. Đừng có nghĩ mọi
thứ đều là của mình, tôi không phải là của cậu và cậu chẳng có quyền gì mà đánh
người như vậy. Sao cậu không buông tha cho tôi hả?
Hoàng Hiểu Vương mím chặt
môi, cậu làm như vậy cũng là vì cô ấy mà thôi, cậu không thể chịu nổi có k