
hỉ cười trừ. Nhưng cậu cũng công nhận là rất muốn gặp lại cô ấy.
Giữa buổi học, một cô gái
với mái tóc xù buộc gọn lên cao, khuôn mặt bầu bĩnh và nước da trắng, trông khá
đáng yêu, cô đứng trước cửa lớp Hoàng Hiểu Vương, khoanh tay trước ngực, nói
lớn:
- Gã tóc hạt dẻ hôm qua là ai trong lớp này thế?
Mọi người dồn sự chú ý
vào cô gái trông khá ngông nghênh kia, Hoàng Hiểu Vương giật mình, dơ tay vẫy
vẫy:
- Đây, tôi đây...
Mọi người lại một lần nữa
kinh ngạc. Cô gái bước đến chỗ cậu, chìa tay:
- Tiền?
Cậu lại gãi gãi đầu cười
nhăn nhở:
- Tôi quên ở nhà mất rồi.
Nói là vậy, nhưng không
lúc nào là cậu không mang tiền theo cả, để phòng bị đủ thứ.
Cô gái đứng lặng hồi lâu,
rồi đưa cho cậu một mẩu giấy nhỏ:
- Đây là số điện thoại của tôi, chiều nay cậu nhớ gọi
cho tôi đấy. Chào cậu.
Nói rồi cô quay vụt đi,
bước nhanh ra khỏi lớp, Dương Lạp còn chưa khỏi ngạc nhiên:
- Cô ấy...là ai thế?
Không thấy anh trả lời,
cô quay sang nhìn, hóa ra anh đang ngẩn ngơ nhìn mẩu giấy ghi số điện thoại của
cô gái ban nãy, cô phải lắc mạnh đầu anh:
- Này...này.
- A...hả? - Cậu giật mình ngẩng lên.
- Rốt cuộc cô ấy là ai vậy hả?
- A...anh không biết...!- Mắt cậu lơ đễnh và một nụ
cười thầm.
Dương Lạp nheo mày, rõ ràng
anh đang giấu cô điều gì. Nhưng chỉ cần thấy anh vui như vậy là ổn rồi.
Một chiều nắng như thiêu đốt, mùa hè ở Nhị
Hà chia ra thành nhiều đợt, có đợt chỉ dìu dịu, nhưng lại có lúc nóng đến phát
điên, và hôm nay chính là thời điểm nóng nhất. Tiếng ve ngân trên các vòm lá,
da diết đến mức mà người nghe muốn chết nóng trong tiếng kêu đó. Hoàng Hiểu
Vương ngồi trong xe mà còn nhễ nhại mồ hôi, cậu thầm nghĩ: “ Chả nhẽ lại lắp
cái điều hòa vào cái xe này.” Điều hòa của xe không đủ làm cậu dễ chịu được, cậu
mở điện thoại, cầm cái gì bây giờ cũng nóng cả, cậu rút mẩu giấy đang chết lặng
trong túi mình. Số điện thoại của cô ấy được ghi hơi ẩu, dường như là viết vội
lắm. Cậu muốn kéo dài thời gian gọi cho cô ấy, vì sợ nó sẽ trôi qua thật nhanh.
Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là sao nữa, nhưng cứ nghĩ đến cô ấy là cậu lại
muốn cười, cô ấy đặc biệt thật đấy. Ngoại trừ Dương Lạp ra, không ai khiến cậu
nghĩ nhiều đến vậy, cứ như sự an bài của số phận. Cậu bấm chậm rãi từng số một.
[ píp...píp...'>
Từng tiếng cứ kéo dài lê
thế.
[ píp...píp...'>
- Ah bực thật...Sao không nghe máy?
Cậu nhận được tin nhắn:
[ Ai vậy ạ?'>
Cậu liền nhắn lại:
- Tôi Hoàng Hiểu Vương đây, sao cô không nghe máy vậy
hả?
[ Là ai? Tôi đang làm việc nên không nghe được.'>
“ Cũng phải, cô ấy đâu biết tên mình.”
- Tôi là người nợ tiền xe đạp cô này, cô đang ở đâu?
[ Ra là cậu à...'>
- Cô đang ở đâu?
[ Cây xăng số 23.'>
Cậu quên cả nóng bức, lập
tức phóng xe đến đó luôn. Trong đầu hiện lên cả tá suy nghĩ: “ Sao cô ấy lại ở
đấy nhỉ? Chắc đi đổ xăng.”
Con đường trải dài với
những cánh đồng lúa vàng chín, qua khuôn nhìn của chiếc kính râm, cảnh vật
trông dịu dàng hơn, đỡ nóng mắt hơn. Cậu đóng cửa hai bên, tránh hơi nóng bốc
vào trong xe. Nửa giờ sau, cậu dừng xe trước cửa cây xăng số 23. Cậu bỏ kính
râm để nhìn rõ hơn cô gái phía trước, mái tóc xù đước búi gọn, chiếc mũ lưỡi
trai trắng nghịch ngợm đội ngược ra sau, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt trong vắt
như làn nước mùa thu đang cong cong lên cười, nụ cười rạng rỡ trước ánh nắng
gay gắt. Nụ cười ấy khiến tim cậu đập thình thịch. Cô ấy làm nhân viên đổ xăng.
Cậu lái xe lại gần, đỗ
cạnh chỗ cô đứng, kéo kính xuống và nói:
- Đầy bình nhé bé.
Mấy nhân viên khác thấy
xe cậu thì hết sức trầm trồ, còn mấy cô gái thì không sao rời mắt khỏi cậu
được. Sau khi đã đổ xăng xong, cậu lái gọn xe vào một chỗ và bước xuống:
- Này, này, cô kia.
Cô gái quay lại nhìn cậu
khó hiểu:
- Gì vậy?
- Tôi đến trả tiền cô mà. Đi với tôi. - Cậu nắm tay cô
trực kéo đi.
- Không, tôi còn đang làm việc mà. - Cô dựt tay ra.
- Làm gì cái công việc này, rất nguy hiểm đến cô đấy,
cô không đọc báo à?
- Kệ tôi, tôi thích công việc này.
- Không nói nhiều. - Cậu kéo mạnh tay cô lôi lên xe,
sức mạnh của một cô gái không thể sánh bằng một chàng trai thanh niên được.
Chiếc xe phóng vụt đi
trước sự kinh ngạc đến há hốc mồm của mọi người.
Trên xe.
- Cậu làm cái gì vậy? - Cô vẫn mặc nguyên quần áo nhân
viên và vẻ mặt tức giận.
- Tôi đưa cô đi chỗ này hay hơn.
- Không, cậu đưa tôi trở lại ngay trước khi tôi hét
lên đấy.
- Hét đi. - Hoàng Hiểu Vương dửng dưng.
Cô gái không làm gì được
bèn rút điện thoại gọi:
- Alo, sở cảnh sát ạ, tôi...
Hoàng Hiểu Vương giật
điện thoại và hét lên:
- Cô điên à?
- Cậu đang bắt cóc tôi. - Cô gái đanh mặt.
Hoàng Hiểu Vương ph