
a. Bệnh nhân dạo này hay ngất
và chóng mặt đúng không? Đó là biểu hiện. Nếu không nhanh chóng thì dù là ông
ấy cũng không thể làm được gì đâu.
- Làm thế nào để gặp được Tember Jack?
- Đầu tháng sau, ông ấy có cuộc họp hội nghị liên mình
y học ở đây, cậu hãy lợi dụng điều đó.
- Cảm ơn bác sĩ nhiều!
- Không có gì? tôi chỉ có thể giúp được như vậy.
Nam Dĩnh bước ra khỏi
phòng, cậu ngồi thụp xuống, gục đầu:
- Liệu có cứu được chị không? Em phải làm thế nào bây
giờ hả chị?
Hoàng Hiểu Vương ngủ
thiếp bên giường bệnh, Nam Dĩnh tiến lại, xoa nhẹ mái tóc chị, lòng quặn thắt.
“ Nhất định em sẽ làm được, chị phải cố gắng chờ em
đấy. Chị nhé!”
Nói rồi cậu quay bước đi.
Gió thổi từng cơn buồn
đau vào căn phòng bệnh, Dương Lạp vẫn ngây thơ ngủ không biết điều gì sắp xảy
đến...cô trong sáng như một bông hoa còn đọng sương vậy...
Dương Lạp ra viện, người ta bảo cô chỉ
bị choáng mà thôi.
Hôm nay nắng vẫn khắc
nghiệt như mọi ngày, Dương Lạp thấy mình khỏe nên muốn đến trường nhưng nhất
định Trân Trân không cho. Cô bưng ly sữa đặc nóng vào trong phòng Dương Lạp:
- Cậu uống đi cho mau khỏe.
- Mình rất khỏe mà...cho mình đi học đi...! - Dương
Lạp ngồi trên giường phụng phịu.
Khỏe? Lúc nào cô ấy cũng
nói như vậy, nhưng thực chất thì đâu có như vậy, Trân Trân hiểu mà. Cô ấy giống
như một con búp bê vậy, rất mỏng manh, và không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu.
- Không là không, cậu chưa khỏe hẳn đâu, cứ uống hết
sữa đi đã rồi hẵng tính. - Trân Trân quay mặt đi.
- Nóng chết, trời này cậu bắt tớ uống li sữa nóng đó
thì thà tớ chết còn hơn.
- Nóng cái gì, uống đồ nóng mới mau khỏi chứ.
Nói rồi, Dương Lạp bắt
buộc phải uống cạn không sót một giọt, bụng no nê, cô lăn ra ngủ ngon lành.
Trân Trân đứng lặng nhìn bạn...Cô nhìn một lúc lâu, dường như cô nhóc ngày nào
giờ đã lớn và xinh đẹp như một thiếu nữ thật sự rồi...
.......
Hoàng Hiểu Vương về nhà
sống cũng đã được ba ngày, nhưng cậu thấy không thoải mái như ở căn biệt thự
Ngọc Bích. Đã sang chiều, cậu bỏ bữa trưa và ngồi lì trong nhà, cho đến khi có
tiếng gõ cửa.
“ Cốc cốc”
- Mời vào.
Hoàng Hiểu Dy bước vào,
giọng hồ hởi:
- Sao em không ăn trưa?
- Em hơi mệt...
- Mệt mấy cũng phải ăn chứ.
- Vâng.
Lập tức cô sấn vào lòng
Hoàng Hiểu Vương, nũng nịu:
- Vương à...
- Dạ?
- Chiều nay bạn chị tổ chức sinh nhật, em đi cùng chị
nha.
- Ơ sinh nhật bạn chị, sao em lại đi được.
- Không sao hết, đi cùng chị đi mà, năm giờ chiều chị
chờ nha.
Chưa kịp nghe Hoàng Hiểu
Vương trả lời, Hoàng Hiểu Dy đã vội chạy tót ra ngoài. Cậu chỉ ngớ người ra
phía sau, cậu tính chiều nay đi thăm Dương Lạp nhưng thôi đành chiều lòng chị
gái vậy.
Chiều đến nhanh. Cậu mặc
chiếc áo phông đen và chiếc quần bò xám, bước xuống dưới nhà, cậu đã bắt gặp
Hoàng Hiểu Dy trong chiếc váy ngắn bó sát người, màu đỏ chói và đôi giày cao
gót đồng màu. Cô nháy mắt với cậu, cậu lấy con xe thân thuộc của mình ra - Bugatti
Veyron. Hai người thong thả đi trên con đường xanh mướt cây,
Hoàng Hiểu Dy vén mái tóc vàng sang một bên, vẻ mặt mãn nguyện, cô bắt chuyện:
- Năm tháng qua đã có chuyện gì? Em kể chị nghe được
chứ?
- Có chuyện gì đâu chị.
Cậu nhìn về phía trước,
tay nắm chặt vô lăng, Hoàng Hiểu Dy trườn người dựa lên vai cậu, cậu hơi chuếnh
choáng, cậu nhíu mày:
- Chị, em đang lái xe mà.
- Có sao đâu, chị dựa một chút thôi. Năm tháng qua
đúng là địa ngục mà, chị phải khổ sở biết mấy đấy.
- Vâng.
Rồi im lặng, nắng tắt
dần, càng lúc càng mờ nhạt sau bánh xe, cuối cùng cũng đến nơi, một nhà hàng
sang trọng kiểu Pháp. Cậu đỗ xe vào, hai người đi tới quầy tiếp tân, trông họ
nổi trội giữa muôn người đang ở đây, cô nàng tiếp tân vừa thấy Hoàng Hiểu Vương
tưởng như líu cả lưỡi vào:
- Hai...người...tìm ai...?
- Cho tìm phòng số 289.- Hiểu Dy nhanh nhảu.
- Xin mời đọc tên ạ?
- Hoàng Hiểu Dy và Hoàng Hiểu Vương.
- Vâng, đây là chìa khóa của hai vị.
Hai người vừa đi khỏi, cô
tiếp tân đã rít lên:
- Trời ơi, cậu ấy tên Hoàng Hiểu Vương đấy,...cái tên
đã gợi sự quý tộc rồi...đẹp trai quá đi mất.
Anh chàng bên cạnh vội
đập vào vai cô:
- Tỉnh mộng dùm đi! Người ta là nhà giàu có mà.
- Thì sao chứ? Tối nay tớ sẽ trực ca đêm nhá.
- Tùy cậu thôi...
...
Căn phòng mở ra, rất
nhiều các chàng trai cô gái đang ngồi quanh bàn la liệt thức ăn, Hoàng Hiểu Dy
hồ hởi:
- Chào mọi người, tôi đến rồi đây.
- Vào đi vào đi. - Mọi người hò hét ầm ĩ, Vương thấy
không quen nơi này lắm, ồn ào.
Khi đã ngồi yên vị, một
cô nàng có vẻ như là nhân vật chính giơ cao ly rượu:
- Nào, cạn ly nhé.
Họ uống cạn, xong, một
người khác hỏi:
<