
ì
cười, cậu không tưởng tượng được cô ấy sẽ gọi cho cảnh sát, đúng là dễ thương
thật.
Đi được một lúc thì đến
một quán ăn tự phục vụ. Hoàng Hiểu Vương bước xuống xe, mở cửa cho cô nhưng cô
gái đã tự xuống rồi.
Mọi người xung quanh nhìn
họ một cách lạ lùng, một chàng trai ăn mặc chải chuốt, một cô gái mặc đồ nhem
nhuốc, nhưng trông họ có nét gì rất ngỗ nghịch.
Họ ngồi vào một bàn ăn,
Hoàng Hiểu Vương nói lớn:
- Phục vụ.
Cô gái cau mày, chỉ vào
cái biển quán:
- Cậu không thấy cái biển quán là tự phục vụ à?
Hoàng Hiểu Vương gãi đầu
cười:
- Ừ tôi xin lỗi, mà cô tên gì để dễ gọi?
- Lục Trúc.
- Tên nghe lạ nhỉ? Lần đầu nghe tên như vậy đấy, tôi
tên Hoàng Hiểu Vương.
Cô im lặng một lúc rồi chìa
tay ra:
- Đến đây chẳng để làm gì cả, cậu trả tiền tôi đi.
Hoàng Hiểu Vương hơi sững
sờ một chút, cậu không nghĩ cô ấy lại cần tiền đến vậy.
- Cô cần vậy à? Tôi không thiếu đâu, mà cô sao lại làm
ở cái nơi nguy hiểm như vậy?
Trúc im lặng, cô đứng bật
dậy:
- Tôi chẳng cần thiết phải nói với cậu điều đó, đủ
rồi, nếu cậu không đưa thì thôi tôi đi đây.
Cô bỏ ra ngoài, Hoàng
Hiểu Vương chạy đuổi theo:
- Khoan đã, sao cô lại giận?
Cô đứng khựng lại, nói
lạnh lùng:
- Tôi giận hả? Cậu không nên gặp tôi nữa, coi như tôi
chở không công cậu vậy.
Cậu nắm chặt lấy tay cô:
- Cô thích tiền đến vậy hả? Nếu vậy tôi sẽ cho cô,
đừng có làm mấy việc đó nữa, tôi sẽ cho cô thứ cô cần.
“ Bốp”
Một cái tát giáng xuống
má Hoàng Hiểu Vương:
- Cậu im đi, cậu là gì của tôi à? Sao tôi phải nghe
theo cậu? Tôi biết tự kiếm tiền. Tôi không phải kẻ ăn bám vào cha mẹ như cậu.
Nói rồi cô vụt chạy, chạy
rất nhanh, cho đến khi bóng cô mờ dần trong mắt cậu, cậu mới tỉnh ra, lần đầu
tiên có người đánh cậu...cô ấy...Cậu ngồi thụp xuống, cười ngớ ngẩn, nghĩ sao
khi mình quá dựa dẫm vào gia đình rồi ư? Mà trước nay cậu đã làm ra đồng nào
đâu, cậu không có tư cách cho cô ấy tất cả. Cậu thấy mình giống một thằng vô
dụng đến lạ.
Cậu lái xe đuổi theo nhưng
bóng cô đã biến mất rồi, cậu tức giận đập tay vào vô lăng đến nỗi đỏ cả lên, tự
trách mình đã làm điều thật ngớ ngẩn.
Sáng sớm hôm sau, tại
trường cấp ba Hòa Diện.
Hoàng Hiểu Vương ngồi
chán nản trong lớp học, cậu nhìn ra ngoài lớp học ngao ngán: “ không ngờ mình
có cũng lúc tương tư thế này, làm thế nào gặp lại cô ấy bây giờ? Mình muốn nói
lời xin lỗi.”
Dương Lạp thấy anh có vẻ
khác mọi ngày liền lại hỏi:
- Dạo gần đây anh sao thế?
Cậu ngẩn ngơ nhìn em:
- Chắc anh đang thương một người?
- Gì cơ? - Cô hét toáng lên.
- Làm gì mà hét ghê vậy? - Cậu thất vọng úp mặt xuống
bàn. - Anh mệt, khi nào đến trưa thì gọi anh.
Cô cười khúc khích ra kể
với Trân Trân.
Trưa đến, nắng nhẹ.
Học sinh chen lấn ở nhà
ăn, Dương Lạp và Trân Trân đứng xị mặt vì không đủ sức chen vào, Hoàng Hiểu
Vương bước xuống thấy vậy bèn hét lớn:
- Tránh ra bọn kia.
Mọi người giật mình quay
lại, hoạt động ngưng lại trong 30 giây, thế rồi tất cả ngoan ngoãn rẽ ra thành
một lối đi cho cậu. Dương Lạp lúc này thấy uy lực anh mình cũng ghê gớm thật.
Ba người đi vào trong, chờ ba người họ đi xong, đám người lại lạo nhạo như ong
vỡ tổ, đến bên bàn bếp, Hoàng Hiểu Vương gọi ba suất cơm đặc biệt, và người bê
chúng ra bàn là...Lục Trúc. Khuôn mặt cô lấm lem bụi khói, đôi mắt thâm quầng
của nhiều đêm không ngủ. Cậu đơ người, cô ấy làm cả công việc này vào giờ nghỉ
trưa sao? Cậu đứng dậy:
- Sao cô làm cả việc này nữa.
Lục Trúc sau khi dọn phần
ăn của ba người ra, lạnh lùng quay đi, không nói gì. Cậu không chịu nổi mình bị
xem thường, liền kéo tay cô:
- Cô đứng lại đó.
Lục Trúc quay lại mặt
lạnh tanh:
- Vì sao?
- Vì...vì...cô là của tôi.
Cậu nói xong thì ngượng
chín mặt, lấy tay che quay đi. Mọi người không khỏi shock trước câu nói của
cậu, còn Dương Lạp và Trân Trân thì khỏi nói.
Lục Trúc cũng không khỏi
bất ngờ.
Mọi người hét ầm lên:
- Tỏ tình, Hoàng Hiểu Vương tỏ tình kìa.
Cậu tức giận, đá cái bàn
bên cạnh:
- Câm đi!
Thế là mọi người lại im
lặng, cậu mong chờ câu trả lời của cô nhưng không, cô giằng tay ra, bỏ đi.
Hoàng Hiểu Vương đứng như trời trồng, giống như mình vừa bị đá vậy.
Mọi người biết sắp có
chuyện chẳng lành, bèn nhanh chóng bê khay cơm của mình đi chỗ khác, bỗng chốc
nhà ăn vắng đến lạ lùng. Chỉ còn lại ba người. Hoàng Hiểu Vương đứng lặng
người, bỗng chốc cười lớn khiến Dương Lạp giật mình, cô lo lắng:
- Anh có bị sao không?
- ha ha ha ha, buồn cười quá, không ngờ mình bị từ
chối.
“ Chắc trong lòng anh ấy đang bị tổn thương lắm đây.”
- Dương Lạp thầm nghĩ.
- Lòng tự trọng bị đẩy xuống vực rồi. - Trân Trân tặc
lưỡi.- Thể nào mai cũng đồn ầm