Disneyland 1972 Love the old s
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325460

Bình chọn: 8.5.00/10/546 lượt.

ẻ dám
ngang nhiên đứng cạnh cô như thế, dù là ai đi chăng nữa, cậu đã không cho phép
thì càng không thể. Thứ tình cảm này không phải là sét đánh như người ta nói,
tim cậu đập loạn nhịp vì cô ấy, vậy mà cô ấy lại không hiểu cho cậu, tại sao
lại ghét cậu như vậy?

- Cậu đi khỏi mắt tôi và đừng bao giờ xuất hiện ở đây
nữa.

Hoàng Hiểu Vương gồng
mình tiến đến cô thật nhanh, cô gái lùi theo mỗi bước chân, cậu giận rồi. Đến
khi không còn chỗ để lùi nữa, cô bị dồn vào góc tường, cậu giơ tay nắm chặt lấy
hai tay cô, cô hoảng hốt giằng ra. Cậu cứ tiến mặt lại gần, gần nữa và môi cậu
chạm môi cô buốt giá, nụ hôn run rẩy, cậu hôn mạnh, ra sức ngấu nghiến bờ môi
mềm mại kia, cố gắng làm cô chết ngạt trong nụ hôn còn nóng bỏng hơn lửa, Lục
Trúc tìm cách thoát khỏi nhưng cậu vẫn không buông tha. Cô gái giằng ra, đang
định nói thì Hoàng Hiểu Vương lại tiếp tục chạm môi cô...khiến cô không sao nói
được...đến khi nước mắt cô chạm phải má cậu, cậu mới giật mình buông ra:

- Xin...lỗi, tôi chỉ không...muốn em...nói tôi như
vậy.

Cô khóc thổn thức, nước
mắt rơi đầy xuống vạt áo cậu. Cô mếu máo:

- Đồ khốn...cậu đã làm gì...tôi hả? Cậu biết...đây là
nụ hôn...đầu tiên của...tôi không...hả?

Hoàng Hiểu Vương bất ngờ,
cô gái này ngây thơ đến vậy ư? Cậu cúi xuống:

- Xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ bên em suốt
đời, như vậy được không?

Cô vẫn khóc, không trả
lời cậu, cô lấy tay áo quẹt nước mắt, ánh mắt căm tức, cô quát lên:

- Cậu đi khỏi đây...đi ngay...

Hoàng Hiểu Vương quặn
thắt con tim, dường như từng mạch máu đang chảy mỗi lúc một nhanh và nóng hơn,
như muốn vỡ ra bên ngoài, cậu buông tay và lầm lũi bỏ đi, Hoàng Hiểu Dy chạy theo.

Cảnh vật còn lại hoang
tàn. Hoàng Hiểu Vương phóng xe một cách điên dại, môi cậu còn in rõ cảm giác
vừa rồi, cảm giác run rẩy của em. Cậu không biết là mình đã làm sai hay đúng
nữa, chỉ thấy trái tim mình đang gào thét một cách dữ dội, ngay cả gió thổi
mạnh cũng không thể xoa dịu nó, nó đã bị tổn thương nghiêm trọng. Cậu cứ thế đi
mà không biết đằng sau mình, Hoàng Hiểu Dy đang tức đến đỏ mặt tía tai, môi mím
chặt đến chảy máu...Cô sẽ không tha thứ cho điều này.



Thử thách- cái mà mỗi con người luôn
phải trải qua trong cuộc đời, nó giúp chúng ta nhận ra bao lí lẽ của cuộc sống,
biết vượt lên trên số phận và biết sửa sai lỗi lầm sau những giọt nước mắt. Thế
nhưng, có những thử thách không thể vượt qua, đó là khi hoàn toàn mất đi hi
vọng vào một điều cuối cùng nào đó. Đó có thể là thử thách về cái chết và sự
sống hay không?

Nhị Hà, lại một ngày nóng
như thiêu như đốt, dù mới là sáng sớm, thế nhưng những cơn oi nồng liên tục phả
vào căn phòng bé nhỏ của Dương Lạp và Trân Trân. Gió thì không một gợn, trời
lại chẳng một bóng mây, cây cối thì im lìm, cháy rụi. Nóng, nóng đến mức khủng
khiếp. Dương Lạp phá bỏ luật lệ thường ngày, cô mặc bộ quần áo dây trong nhà,
ngồi trước cái quạt điện, vậy mà mồ hôi vẫn túa ra, ướt nhẹp trên cơ thể, quần
áo dính vào người, cô tắm từ sáng đến giờ đã năm lần, nhưng cứ mỗi lần bước ra
khỏi là tắm là cô lại muốn chui ngay vào chậu nước. Cô tính đi hồ bơi chiều
nay, nhưng nghĩ chắc đông người lắm nên cũng chả khá hơn, có khi càng nóng nực
gấp đôi. Trân Trân hớt hết mái tóc ngắn của mình lên, không để một cọng nào
chạm vào cổ lẫn trán, cô chuẩn bị bữa trưa trong tâm trạng hết sức khó chịu.
Căn nhà nóng như chiếc lồng hấp vậy, Trân Trân hét toáng lên:

- Xuống ăn cơm!

Dương Lạp cố ngồi trước
quạt một lúc rồi chạy vù xuống nhà, bật hết các quạt trong phòng khách lên, phả
vào mâm cơm. Cô lấy mấy viên đá cho vào khăn và buộc vào cổ, giọng thều thào:

- Nóng...nóng chết được...!

- Thôi cậu đừng rên nữa, tớ cũng nóng lắm đây. - Trân
Trân cho đầu vào tủ lạnh, nói với ra.- Mà này, chiều nay Tiểu Thiên ra đấy.

- Tiểu Thiên ra đây hả?

- Ừ, vào thằng nhà mình luôn, chắc tí tớ phải đi dọn
dẹp lại nhà cửa đây, cậu cũng phải làm đấy nhé!

- Ừ...! - Dương Lạp ngao ngán và sụp bát cơm chan
canh.

Lần nào cũng thế, Trân
Trân nấu cơm và Dương Lạp rửa bát, được chạm vào nước là niềm hạnh phúc của cô,
nó mát thật. Sau khi xong xuôi bữa trưa, họ bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, Trân
Trân lau lại cửa kính, mặc dù cô đã giải quyết nó ngày hôm qua, Lạp quét và lau
lại nhà. Cô gợi chuyện:

- Tiểu Trân, cái cô gái...tên Lục Trúc ấy, cậu thấy
thế nào?

- Thế nào? Tớ thấy hơi hao hao giống cậu, tính mạnh
mẽ.

- Ừ...tớ cũng thấy cô ấy rất dễ mến, vậy là anh Phong
đã tìm được một nửa của mình rồi. Tốt quá.

- Cậu nghĩ vậy thật à?

Dương Lạp im lặng, dù gì
tình cảm của cô cũng đâu dễ phai nhòa như thế, cô không thừa nhận là mình đã
hết thích anh trai, nhưng sâu thẳm trái tim cô có chút ghen tị với cô gái ấy,
giống như là bị phản bội vậy. Nhưng cô lại lắc đầu cười, anh đã bao giờ thích
cô đâu mà phản bội, chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Cô mỉm cười:

- Ừ...cô gái ấy...thật tốt.