
ẽ không
phải làm những việc cực nhọc và nguy hiểm như vậy nữa. Cô đưa mắt nhìn ra dòng
người đang đi lại tấp nập trên đường, thở dài:
- Tại sao...cậu lại cứ đi theo tôi vậy?
Hoàng Hiểu Vương im lặng
một hồi rồi trả lời:
- Vì...tôi thích cô.
Cậu dang tay nắm chặt lấy
tay cô, nhìn thẳng vào mắt người con gái ấy nhưng cô lại lẩn tránh nó.
- Xin lỗi...tôi chỉ là đứa con gái nghèo hèn, không
xứng với cậu đâu.
Hoàng Hiểu Vương hơi bất
ngờ:
- Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi không quan tâm điều đó.
Lục Trúc cầm túi đứng
dậy:
- Đó là suy nghĩ tiêu cực của cậu, còn tôi thì không
thể? Cậu hãy lớn lên một chút đi, hãy bươn chải cuộc sống một chút đi, cổ tích
đã lỗi thời rồi, lọ lem và hoàng tử không thể thành đôi được. Đừng con nít như
vậy nữa.
Nói rồi cô bỏ ra khỏi quán, cậu nhìn theo
bóng Lục Trúc chìm dần trong dòng người đông nghịt thì đôi mắt trở nên tuyệt
vọng. Cậu ngồi im lặng suy nghĩ về những điều cô ấy nói, đúng là cậu đã không
phải làm gì, sống như một ông hoàng trong tòa lâu đài vậy, buông thả, bất cần
và chẳng coi một ai ra gì cả. Cậu tiêu những đồng tiền không do mình làm ra một
cách vô tội vạ. Đúng như cô ấy nói, cậu hệt như một tên ăn bám. Nghĩ vậy, cậu
nghe lòng tự trọng của mình đang bị dìm xuống vực sâu, không sao vượt lên được,
làm thế nào để thay đổi?
.......
Sáng sớm. Một ngày chủ
nhật ít nắng, một ngày hạnh phúc với người dân Nhị Hà. Hoàng Hiểu Vương phóng
mô tô ra khỏi nhà, tâm trạng vui vẻ lạ thường. Cậu lái xe đến một khu chợ địa
phương, sau khi gửi xe, cậu chạy nhanh đến một quầy hàng bán hoa quả. Tại đó,
một cô gái đang xếp lại những thùng hoa quả to lớn, cậu vội chạy đến đỡ lấy, cô
quay lạ ngạc nhiên hết sức, nhưng cũng để cậu giúp bê những thùng quả đó. Ba
mươi phút xếp đi xếp lại đống thùng lộn xộn, người Hoàng Hiểu Vương nhễ nhại mồ
hôi, Lục Trúc lặng lẽ quan sát, có lẽ lần đầu cô thấy vị công tử bột này đụng
vào việc. Lúc Trúc ném cho cậu chai nước, cậu tu gần hết, lấy tay áo quệt mồ
hôi:
- Em làm những việc nặng nhọc này ư?
- Chúng ta bằng tuổi. - Cô nghiêm giọng.
- A...xin lỗi...! - Cậu lấy tay gãi đầu.
Họ ngồi lên một thanh gỗ,
mấy bác bán hàng bên cạnh lấy làm lạ:
- Tiểu Lục, ai vậy con? Nhìn đẹp trai quá nha. Bộ bạn
trai hay sao?
Cô cười trừ rồi xua xua
tay:
- Dạ không đâu ạ, bạn con.
Hoàng Hiểu Vương thở
phào, dựa lưng ra sau, quay sang nhìn em, khuôn mặt rạng rỡ của em cười trong
nắng nhẹ, nụ cười rất hạnh phúc. Cậu thấy tim mình đập thình thịch, tay muốn
chạm vào má em. Một lọn tóc của em bị tung ra, bay bay trong gió, cậu liền lấy
tay khẽ gài nó vào. Lục Trúc giật mình quay ra, cậu cười toe:
- Nó bị tuột ra...
Cô gái thấy tim mình xốn
xang, cảm giác này là sao? Cô quay mặt chỗ khác:
- Kệ tui.
Cả buổi chiều Hoàng Hiểu
Vương phụ Lục Trúc bán hoa quả, lượng khách nữ đông lên hẳn. Thỉnh thoảng cậu
cười đùa:
- Ha ha...khách đông là nhờ có tôi nhe cô.
Lục Trúc thì chẳng nói
gì, chỉ cười trừ, trong lòng không phục cái vẻ đẹp quá đáng của hắn chút nào.
Họ bán đến tận chiều muộn
mới về. Hai người lững thững đi ra cổng, hoàng hôn đã bao trùm. Hoàng Hiểu
Vương bỗng hỏi:
- Tiểu Lục, có muốn đi mô tô không?
Cô ngây thơ hỏi lại:
- Mô tô là cái gì?
Cậu cười lớn rồi kéo tay
cô về phía chiếc mô tô dựng sẵn của mình.
- Wah...đẹp quá...!- Hai mắt Lục Trúc mở to, trong
sáng như một cô tiên bé bỏng.
Cậu được dịp tự tâng bốc:
- Chuyện, của tôi mà lại, mà cô có muốn đi thử không?
Tôi lai.
- Được thật hả?
Và thế là Hoàng Hiểu
Vương đưa cô chiếc mũ bảo hiểm và mình thì để đầu không, chiếc xe phóng vút
khiến Lục Trúc chấp chới bám chặt vào eo cậu, cậu cười ha hả:
- Sao bé? Rất tuyệt đúng không?
Lục Trúc hét toáng lên:
- Trời ơi, mát quá đi mất...! a........a..........
Hoàng Hiểu Vương thấy vui
kì lạ, cuối cùng cô ấy cũng chịu cười với cậu rồi. Cảm giác này thật là tuyệt
biết bao. Cậu lượn vài vòng khắp phố khiến khi họ trên đường trở về thì thành
phố cũng đã lên đèn. Những bóng đèn lấp lánh soi lối đi cho cặp trai gái. Đến
khi đến một căn nhà nhỏ mái gạch, Lục Trúc đòi xuống, cậu dừng xe, gặng hỏi:
- Đây là nhà cô?
- Sao? Ngoài sức tưởng tượng của cậu à? Nó quá bé đúng
không?
- Tôi không có ý đó...
- Cảm ơn cậu vì chuyến đi, chào cậu, cậu về đi.
Cô nói xong thì đi vào,
đóng cổng và biến mất vào đêm tối. Hoàng Hiểu Vương đứng lặng, quan sát căn nhà
của em, không ngờ nó nghèo đến vậy, chả trách em phải đi làm thêm nhiều như
vậy. Cậu thấy xót xa quá, đáng lẽ ra, bây giờ cậu cũng như em mà thôi, cũng như
không được dòng họ Hoàng nhận nuôi. Cậu vòng xe đi...Vừa buồn mà lại vừa
vui...nhất định mai cậu sẽ đón em đi học.
Vừa thấy bóng cậu em trai
xuất hiện ở cửa, Hoàng Hiểu Dy đã chạy lại:
- Em đi đâu v