pacman, rainbows, and roller s
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325595

Bình chọn: 8.5.00/10/559 lượt.

. Bất chợt cô hỏi
anh:

- Anh và Tiểu Lục thế nào rồi?

Anh im lặng, vẫn chỉ là
tiếng bài hát vang lên, tự nhiên thấy lòng buồn, Hoàng Hiểu Vương thở dài:

- Anh không gặp cô ấy.

Dương Lạp biết, biết rằng
anh rất nhớ cô ấy, nhưng lại luôn giấu kín trong lòng, làm vậy cô lại càng buồn
hơn mà thôi.

Chiếc xe dừng tại một cửa
quán có tên: “ Cháo Đông”. Hai người bước xuống chọn một góc nhìn thẳng ra
đường, lúc ấy đã là 7 giờ 20 phút. Quán này bày trí rất đơn giản, phông màu vàng
ấm áp và sạch sẽ, lại khá yên tĩnh, một lúc sau có một chị phục vụ bưng ra tô
cháo nóng để trong tô sứ màu nâu, rất thơm. Cô nghe dạ dày mình cuộn lên, đúng
là rất đói. Anh cười nham nhở:

- Sao, thơm lắm hả? Đói thì ăn đi.

Cô gật đầu rồi đưa một
muỗng vào miệng, mùi gạo thơm nức lên hòa quyện với mùi ngũ vị hương rất dịu
nhẹ, vị lại vừa ăn, dễ nuốt. Cô phải thốt lên:

- Ngon quá!

- Chứ sao? Cháo gia truyền nhà người ta mà không ngon
chắc?

Hoàng Hiểu Vương nhìn
Dương Lạp ăn ngon lành thì lòng rất vui, anh rất thương em, nhưng dạo gần đây,
mỗi khi nhìn em, anh lại cảm tưởng như em đang mờ nhạt dần, như thể sắp biến
mất như một chú bướm tự do.

Cô đánh sạch tô cháo
xong, bụng no chềnh ềnh:

- Wow...no quá đi mất...

Anh cười lớn khiến cả
quán quay ra nhìn, cô suỵt khiến anh phải nói nhỏ lại:

- Khi nào em đói thì cứ gọi anh, anh sẽ đưa em ra đây
ăn.

- Sao anh rành ăn quá vậy? Em thấy quán nào anh cũng
biết hết, toàn quán ngon không.

Hoàng Hiểu Vương tỏ vẻ
đắc chí, cốc đầu cô:

- Anh mà lại, đương nhiên rất rành Nhị Hà này rồi.

Cô lại cười:

- Biết rồi ông anh yêu quý ạ, tối nay có lễ hội đèn
lồng đấy, anh đi không?

Hoàng Hiểu Vương gãi gãi
đầu:

- Vậy à? Vậy thì đi thôi.

- Em ăn xong rồi, mình đi luôn nhé! 8 giờ bắn pháo hoa
rồi.

Họ đứng dậy trả tiền,
bước vội ra xe, chiếc xe lao nhanh về nơi diễn ra lễ hội, lúc này 7 giờ 40 phút,
mọi người rất đông, cậu gửi xe vào một chỗ rồi hai người đi bộ xuống con phố,
một màu đỏ của đèn lồng tràn ngập trời, những chiếc đèn lồng nhỏ xinh đủ màu
sắc đang bày ra trước các cửa hàng, màu sáng nhè nhẹ lung linh của chúng khiến
mọi thứ trở nên vô cùng ấm áp, mọi người nắm tay nhau đi trên con đường đó. Nơi
đâu cũng treo đèn lồng, đủ hình dạng vui nhộn, người người đi lại tấp nập, chen
lấn. Dương Lạp chú ý thấy một chiếc đèn nhỏ màu vàng rất dễ thương, liền đắm
đuối nhìn. Hoàng Hiểu Vương biết ý bèn chạy lại mua cho cô, cô rất đỗi ngạc
nhiên:

- Sao anh lại mua nó?

- Chẳng phải em rất thích hay sao?

Cô mỉm cười thật tươi đón
lấy, nhìn gần càng thấy nó đẹp lung linh, chỉ một lớp giấy màu vàng cuốn quanh,
bên trong là ngọn nến thật nhỏ và cây cầm cũng màu vàng, trông nó đáng yêu quá
đi mất, cô cứ chăm nhìn nó suốt quãng đường, cho đến khi Hoàng Hiểu Vương nhắc
cô:

- Em đi cẩn thận không va vào người ta.

Dương Lạp mới giật mình
nhìn ra, quả thật cô hơi lơ đễnh. Bất chợt cậu nắm lấy tay cô kéo đi:

- Đứng ở đây xem pháo hoa không đẹp đâu, anh dẫn em ra
chỗ này hay hơn nhiều.

- Xem ở đây không được sao? Anh định đi đâu?- Cô hoảng
hốt hỏi.

- Lên trên đỉnh của mỏm đá lớn kia, chỗ bí mật đấy.-
Cậu chỉ lên phía ngọn núi cao trước mặt.

Họ leo được một lúc thì
đến nơi, cô thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại nhưng nhanh chóng được xoa dịu bởi những
cơn gió nhẹ thổi qua, tung bay mái tốc rối. Đứng ở đây cao thật, có thể nhìn
thấy toàn cảnh phía dưới, một con đường màu đỏ...đẹp quá!

Cô dang hai tay ra, cười
híp mắt:

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.........Đẹp quá
đi.........

Hoàng Hiểu Vương tủm tỉm
ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô bé ngây thơ kia đang hò hét.

Dương Lạp ngồi xuống, lấy
lại hơi thở đều đặn:

- Ah! Leo mệt thật, nhưng sao anh biết chỗ này hay
vậy?

- Vì có bạn giới thiệu cho anh.

Cô im lặng ngắm nhìn cả
con phố phía dưới đang rất nhộn nhịp. Cô đã từng mong chờ cái ngày này biết bao
nhiêu, để có thể dẫn cậu ấy đến đây, được ngắm nhìn đèn lồng, được cậu ấy mua
tặng một chiếc đèn riêng cho cô, và được cậu ấy nắm tay cùng ngắm pháo hoa.
Nhưng giờ đây, cậu ấy đâu có ở bên cô.

8 giờ đúng.

“ Bùm”

Bông pháo hoa đầu tiên,
mọi người rú ầm lên.

“ Bùm bùm”

Những bông tiếp theo với
đủ màu sắc rực rỡ, lộng lẫy và nhiều hình thù, đẹp mắt quá. Cô ngước
nhìn...mong chờ quá nhiều. Nước mắt chợt rơi, chảy dài trên má cô, lăn qua cổ
rồi rơi tuột xuống cổ áo. Cô đau quá, nhìn pháo hoa mà lòng đau như cắt ra từng
mảnh, cô không thích thế này. Tại sao lại như vậy? Tại sao người bên cạnh cô
lúc này không phải là cậu ấy...Càng mong chờ bao nhiêu thì càng thất vọng bấy
nhiêu phải không? Hoàng Hiểu Vương sững sờ nhìn em, khó hiểu. Thoáng giật mình
anh nhớ tới Nam Dĩnh, chính cậu ta đã làm con bé như vậy. Dương Lạp ngồi thụp
xuống...ôm mặt khóc, không muốn nhìn pháo hoa nữa