
ay nắng thì phải. - Cô đang băm hành bên gian
trong nói vọng ra.
Chợt có tiếng loảng xoảng
rơi vỡ bên ngoài, Trân Trân vội vã chạy ra thì thấy nồi cháo bị đổ dưới nền
nhà, một ít rơi trên chân Chu Thiên, cậu la oai oái:
- Đau quá......mẹ ơi đau quá.....bỏng rồi!
Trân Trân lo lắng lại lấy
chậu nước cho cậu rửa:
- Sao em vụng về thế? Vừa đổ hết cháo, vừa bị bỏng.
Cậu mếu máo như con nít:
- Em xin lỗi...!
- Thôi, chốc để chị tự nấu, em đừng đụng vào nữa.
Thấy bộ dạng bực dọc của
chị, Chu Thiên bèn tỏ ra ăn năn:
- Chị giận à? Em làm đổ hết nồi cháo của Chị Lạp...
Cô quay ngoắt đi lấy cho
cậu túi đá chườm vào chân rồi ra sofa ngồi, cô không nói gì khiến cậu càng thêm
bứt rứt:
- Chị...em xin lỗi mà...em chẳng may thôi...
Cô ném chiếc gối về phía
cậu, quát lên, mắt rơm rớm:
- Đồ ngốc...Sao em không cẩn thận gì vậy? Lỡ em
bị...bỏng nặng...thì chị phải...sao?
Chu Thiên hơi ngỡ ngàng,
cậu chạy lại phía cô, ồm chầm lấy mặc cô ra sức đẩy ra:
- Chị...em biết rồi mà...chị đừng khóc.
Hai người ôm nhau trong
phòng khách, Dương Lạp đứng phía trên nhìn thấy cảnh tượng thì lòng rất vui,
chắc họ sẽ không bao giờ rời xa nhau được đâu.
Thấy sự xuất hiện của
Dương Lạp, Trân Trân vội đẩy Chu Thiên ra, ngượng ngùng:
- Lạp à? Cậu đỡ rồi hả? Nồi cháo...hỏng rồi.
Cô mỉm cười, giơ hai tay
thành hình chữ V:
- Ổn mà, mình ra quán ăn vậy, có quán cháo gần đây mà.
Chu Thiên chạy lại đỡ
Dương Lạp đi xuống:
- Chị đi cẩn thận, để em gọi Dĩnh đưa chị đi nhé.
Cô vội xua xua tay:
- Không...không...để tự chị đi được rồi. Mà hai đứa ăn
chưa?
- Bọn tớ ăn cơm rồi, đang tính rủ Tiểu Thiên đi dạo
phố đêm ấy mà, tối nay có lễ hội đèn lồng.
Dương Lạp hơi chạnh lòng,
lễ hội đèn lồng, cô đã rất mong chờ tới ngày đó, sẽ đưa Nam Dĩnh đến và cho cậu
ấy xem sự lung linh của con phố này, nhưng giờ đây thì sao? Đau ốm, bệnh tật,
thậm chí cô còn bước đi khó khăn, thì làm sao có thể cho cậu ấy xem? Mà điều
chủ yếu là...cậu ấy đã rời xa cô rồi. Cô đành gượng cười nói với Trân Trân:
- Ừ, hai người cứ đi đi nhé! Mình sẽ gọi anh đến đưa
đi ăn rồi sẽ đến đó sau.
Trân Trân trầm tư nhìn cô
rồi buông tiếng thở dài:
- Ổn thôi, để mình gọi Hiểu Vương dùm cho. Tiện thể
bọn mình cũng đi luôn.
Cô lấy điện thoại bấm số
gọi cho Hoàng Hiểu Vương:
[ Alo?'>
- Vương à?
[ Tiểu Trân à? có chuyện gì vậy?'>
Cô ngừng một lúc rồi nhìn
Dương Lạp đang bịn rịn ở cầu thang, liền bực dọc:
- Chuyện cái khỉ gì? Em gái cậu ốm mà cậu không đến
thăm lấy một lần à?
Bên kia đầu dây hốt
hoảng:
[ Thật à? Sao tôi không biết?'>
- Cậu biết hay không phải hỏi con bé chứ? Đồ ngốc!
[ Tôi đến ngay đây.'>
- Vậy thì tiện thể đưa Tiểu Lạp đi ăn cháo luôn
đấy.
[ Rồi, chào.'>
Cúp máy. Dương Lạp tròn
xoe mắt nhìn:
- Cậu làm gì vậy? Sao lại mắng anh ấy như vậy? Anh ấy
đâu có biết?
Trân Trân liếc xéo cô rồi
kéo tay Chu Thiên ra khỏi cửa, nói vọng vào:
- Ừ, cậu ở im đấy đi, bọn tớ đi đây.
Chờ họ đi hết, cô bước
khẽ xuống cầu thang, ngồi xuống ghế, thở phào:
- Mệt quá! Tối nhanh vậy rồi sao?
Không gian im lặng. Chỉ
có bốn bức tường vô cảm đang đối diện với cô, trông chúng thật sự lạnh lẽo. Cô
lấy điều khiển ti vi bật lên xem, trên màn hình, xuất hiện một cô gái trong
chiếc váy trắng duyên dáng đang ngồi trên nệm và đàn một bản piano buồn. "
Nghe buồn quá!" Dương Lạp tựa đầu vào ghế, cô nhớ piano, nhớ những phím
nhạc đó, đã lâu không chơi đàn rồi. Rồi bản nhạc du dương tràn ngập cả căn
phòng, cô lại thiu thiu chìm vào giấc ngủ...
" Này! Này Tiểu Lạp."
Có ai đó lay mạnh cô, cô
ngồi bật dậy, đứng trước mặt cô là Hoàng Hiểu Vương, cô mệt mỏi:
- Anh đến bao giờ vậy? Em ngủ bao lâu rồi?
- Anh vừa đến thì thấy em nằm đây, chắc được 20 phút
rồi.
Cô ngước nhìn đồng hồ: 7
giờ đúng. Rồi liếc xuống ti vi, bản nhạc đó kết thúc rồi, bây giờ là chương
trình dành cho trẻ em, cô khẽ đứng dậy, anh đỡ lấy cô.
- Em đói rồi đúng không? Đi ăn nào?
Cô xua xua tay:
- Thôi, em không đói!
Cậu liền kéo tay cô lôi
ra xe:
- Em phải ăn vào chứ, đừng nói dối anh.
Khi xe đã khởi động và
lao vụt trên con đường rải sỏi thì anh mới yên tâm nhìn sang em:
- Anh biết quán cháo này ngon lắm! Đảm bảo em thích.
Dương Lạp mệt mọi dựa vào
thành xe, hờ hững:
- Tùy anh thôi!
Cô cảm thấy hơi ngại vì
đang mặc đồ ở nhà, một chiếc váy hồng bằng vải cotton hơi nhàu. Anh nhìn cô mỉm
cười, bật radio, âm nhạc tràn ngập xe...Cô hơi ngạc nhiên:
- Wedding dress của Tae Yang?
- Ừ, hay không em? Anh thích bài này.
Cô hòa vào trong những
giai điệu của bản nhạc, hay thật...Cô cũng rất thích bài này