
mình quay
ra, cô gái xuống khỏi người Hoàng Hiểu Vương, tức giận quát lại:
- Con nhỏ nào vô duyên thế hả?
Hoàng Hiểu Vương tiến về
phía Dương Lạp, ngoái đầu lại nói với cô gái kia:
- Em về đi! Hôm khác tiếp tục.
Chờ cô gái đi khuất,
Dương Lạp mắng xa xả vào mặt cậu:
- Anh làm sao thế? Sao anh lại làm cái chuyện đó? Thế
còn Lục Trúc thì sao? Đây là chuyện không thể tha thứ được.
Cậu xoa xoa đầu cười
lạnh:
- Em đang nói gì vậy? Anh không hiểu? Sao lại không
thể tha thứ? Cô ta có là gì của anh đâu mà anh phải hối lỗi khi quen với cô gái
khác.
Dương Lạp hơi kinh ngạc:
- Sao lại thế? Anh ngớ ngẩn à? Anh thích Tiểu Lục mà!
- Nhưng cô ta đã có bạn trai rồi mà? Anh chỉ là người
thừa thôi.
Nói xong, cậu quay bước
đi thẳng. Dương Lạp và Trân Trân vẫn không tin nổi điều mình vừa nghe thấy, chả
nhẽ tất cả chỉ là màn kịch thôi.
Cô muốn đi tìm Tiểu Lục
nói chuyện ngay nhưng đó là điều thật quá sỗ sàng, mỗi người có quyền tự do cá
nhân, cô đâu thể ép buộc Tiểu Lục được, nên đành quay trở lại lớp học, nhưng
trong lòng cô không khỏi lo lắng cho Hoàng Hiểu Vương.
“Ngày mai là ngày tổ chức Đại hội thể thao toàn trường
Hòa Diện, các trường cấp hai được đặc cách nghỉ để đến tham quan cũng như cổ vũ
cho các khối lớp Hòa Diện.”
Tiếng cô giáo thao thao
trên bảng, Nam Dĩnh không tập trung, trong lòng là cả một mối tơ vòng rắc rối,
thật mệt mỏi. An vỗ nhẹ vai cậu:
- Này, làm gì mà không tập trung vậy?
Cậu thờ ơ, xoay xoay bút
trên tay:
- Mệt, chắc phải về nhà ngủ đây.
Nói xong cậu đứng bật dậy
khi cả lớp đang nghe bài giảng rất chăm chú:
- Cô ơi em buồn ngủ, cô cho em về nhà ngủ được không?
Giọng nói hách dịch đến
mức cô giáo phải ngừng lại, quay xuống nhìn cậu khó hiểu:
- Cậu nói gì hả cậu Nam Dĩnh?
Cả lớp chú ý vào cậu, cậu
bực mình đá cái ghế bên dưới:
- Azzzzzz....em bảo em buồn ngủ, tai cô bị gì à? Cho
em về ngủ.
Cô giáo mặc dù rất tức
giận nhưng đành nhẹ giọng với cậu:
- Vậy cậu về luôn đi.
Cậu lập tức thu dọn đồ
đạc và đi ra khỏi cửa lớp, An vội nói rồi chạy theo sau:
- Em đưa bạn ấy về, chào cô.
Bên hành lang, An nói
nhỏ:
- Định về thật à?
- Không lẽ đùa?
- Mày không thắc mắc về nơi này à?
- Nơi nào? - Nam Dĩnh đứng lại.
- Tuần Bán Phố.
Cậu hơi sững sờ:
- Tại sao? Đó chỉ là liên minh của chúng ta.
An ngồi hẳn lên lan can,
cười khẩy:
- Cái đó thì tao biết nhưng tao thắc mắc về cô gái có
khuôn mặt giống hệt Tiểu Tinh kìa, không thể có hai người giống nhau đến vậy,
đúng không? Với lại tao và mày cũng chưa bao giờ được bước vào tham quan khu
phố đó, sao không thử đi nhỉ?
Nam Dĩnh suy nghĩ một hồi
lâu, rồi rút điếu thuốc và hút:
- Nhưng nghe nói học sinh cấp hai không được vào.
- Lo gì, chỉ cần chúng ta cải trang một chút là được,
đâu thể mặc nguyên bộ đồng phục này được.
Vậy là hai người về nhà
Nam Dĩnh thay quần áo rồi dùng con mô tô của cậu đi đến nơi được gọi là Tuần
Bán Phố đó.
Phố Tuần Bán nằm ngoài
khu vực Nhị Hà, một khu phố nhỏ nhưng lại nổi tiếng khắp bốn phương. Đi được
khoảng hai mười phút thì họ gặp một biển báo có tên là “ Tuần Bán Lạc Hoa”.
Chắc chắn là nó rồi, chiếc xe men theo chỉ dần của biển báo và đến một cánh
cổng bằng sắt lớn, họ dừng xe trước đó, một cụ già gác cổng bên cạnh thấy vậy
liền cất giọng hỏi:
- Các cậu là ai? Đến đây có việc gì?
An liền nhanh nhảu:
- Chúng cháu là bạn của Chủ Nhân Tuần Bán, muốn đến
gặp cô ấy ạ!
Ông già quan sát họ từ
đầu đến chân rồi buông câu nói lạnh lùng:
- Nữ chủ không có nhà đâu, các cậu về đi.
Không tin lời ông lão nói, An quyết hỏi
lại bằng được:
- Xin cho cháu gặp nữ chủ đi ạ! Chúng cháu muốn gặp cô
ấy có chuyện.
Ông già bỗng đứng lên:
- Nếu là người quen của Nữ chủ, nhất định các cậu phải
có sắc, mau đưa ta xem thì ta sẽ cho các cậu xem.
An hơi bối rối, cậu liền
lấp liếm:
- À, cái đó, chúng tôi...quên ở nhà rồi.
Ông lão bỗng cười lớn
khiến hai người giật mình:
- Ngu ngốc, thật ngu ngốc, về đi, các cậu lầm rồi, chả
có sắc nào hết. Mau đi khỏi đây đi những kẻ nói dối ngu ngốc.
Ông già nói xong thì đi
vào bên trong cánh cổng, biến mất. Nam Dĩnh chặc lưỡi:
- Ông ta cáo già thật!
An tức giận:
- Chết tiệt, sao ông ta có thể đối xử như vậy với
chúng ta? Cái khu phố này chắc toàn người như lão ta quá, ranh ma thật.
Họ đành quay xe máy đi
về, trong lòng bực dọc.
Nhưng thực chất, người đã
đến dự buổi họp hôm đó là người rất quen thuộc mà họ không hề nhận ra. Và hơn
hẳn là đối với Hoàng Hiểu Vương và Dương Lạp, một người sẵn sàng hi sinh để bảo
vệ anh em họ.
...............
Sáng sớm. Sân trường Hòa
Diện đã náo nhiệt người,