XtGem Forum catalog
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325552

Bình chọn: 8.5.00/10/555 lượt.

người qua kẻ lại tấp nập. Mỗi người một công việc, đều
là chuẩn bị cho nội dung thi của mình cả. Lớp 11A ồn ào như chợ vỡ, quang cảnh
bừa bộn hết mức, băng rôn cổ vũ để tung khắp nơi, rồi đủ các thứ linh tinh bày
ra, cô chủ nhiệm bực dọc quát lên:

- Cái lớp này hay thật, những ai tham gia thi chạy
tiếp sức, bơi cự li ngắn và tennis thì tập trung lên đây cho tôi, còn lại thì
dọn dẹp đồ đạc vào.

Mọi người răm rắp nghe
theo, những người tham gia thi đều đã tập trung lên, điểm danh đều đủ cả. Cô
phổ biến một số nội quy khi tham gia thi rồi bước ra khỏi lớp, lớp học lại ồn
ào lạ kì. Dương Lạp ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, Trân Trân lại gần vặn mình, nhìn
cô:

- Này, sao chưa chuẩn bị đi cậu, môn mình thi đứng thứ
hai đấy, với lại đi cổ vũ cho mình chạy nào.

Trân Trân buộc tóc gọn ra
sau gáy, lấy dài băng đô có biểu tượng chiến thắng của 11A buộc lên đầu, miệng
cô cười tươi rói. Trong bộ quần áo chạy, trông cô thật đáng yêu. Dưới sân
trường, có tiếng loa phát thanh to tướng: “ Mời các em tham gia chạy tiếp sức
khối năm hai tập trung tại địa điểm đường chạy của sân vận động.”

Trân Trân mải móng nắm
tay Dương Lạp chạy xuống, người xem đông nghịt, phải cố lắm họ mới chen được
vào, Trân Trân chạy lại chỗ tập kết, đội ngũ của 11A đã đầy đủ, cô cổ vũ rất
nhiệt tình, đầu tiên là hai nam của từng lớp tham gia, nhìn Hoàng Hiểu Vương
trong bộ dạng mặc quần áo thể thao, áo ba lỗ, đầu đeo băng đô thật đáng yêu.
Tiếng thầy tuýt còi, lập tức 8 chàng trai chạy nhanh hết sức, mọi người hò hét
nhiệt tình. Đang dẫn đầu là bạn nam SBD 06 của 11C, tiếp theo là SBD 03 của
11B, đứng thứ ba là Hoàng Hiểu Vương, SBD 02. Họ chạy nhanh thật, phóng vút
trên đường chạy, Dương Lạp chợt va phải một bạn nữ đứng bên cạnh, cô quay lại
xin lỗi thì bắt gặp Lục Trúc đang đứng sát đó, hai người mỉm cười chào nhau.
Chợt có tiếng micro của MC:

- Chà! Chàng trai 02 của chúng ta đang sát nút 03, hãy
cổ vũ cho cậu ấy nào.

- Tuyệt quá, anh đã sắp vượt lên rồi. - Dương Lạp reo
lên.

Hoàng Hiểu Vương nghe gió
tạt qua tai mình ù ù, mục tiêu của cậu lúc này chỉ là vượt được gã đứng trước,
gã đã cướp Tiểu Lục khỏi tay cậu.

Tiểu Lục đứng ngây người
quan sát Hoàng Hiểu Vương, mắt cô có một tia sáng mờ nhạt, ánh mắt thật đau
đớn. Nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác cả, nên đành hét lên thật to, thật
rõ:

- Số 03 cố lên!

Là số 03 đấy, là số 03 cơ
mà. Tên 03 được đà lấn lướt lên trước Hoàng Hiểu Vương, cười nhạo báng. Cậu
nghe tim mình ngừng đập, tiếng nói của Tiểu Lục như dội vào tim một gáo nước
lạnh buốt. Sao không phải là 02 mà lại là 03. Đau đớn quá, cậu đứng khựng lại,
dừng hẳn, gục xuống sân thở dốc, mệt quá! Không thể thở nổi, các đối thủ đằng sau
lần lượt vượt lên cậu. Dương Lạp thất kinh, nhìn bộ dạng đáng thương của anh
rồi lại nhìn xuống Tiểu Lục, cô ấy đang dùng tay bịt lấy miệng, bờ vai run rẩy,
ánh mắt lạc lõng, đau thương đến lạ. Hoàng Hiểu Vương thua cuộc rồi, khi gần
chạm đích, vì cô ấy, vì cô gái này mà anh ấy đã thua, thua một cách quá kinh
khủng, cả sân vận động bàng hoàng nhìn họ. Hoàng Hiểu Vương đi lại về phía sân
đối diện, giữa dòng người đang hết sức ngạc nhiên. Cậu cầm lấy chai nước Hoàng
Hiểu Dy đang cầm tu một hơi hết. Hoàng Hiểu Dy cầm khăn lau mồ hôi cho cậu,
miệng líu ríu hỏi han. Nhưng mắt cậu lại luôn nhìn về phía cô gái đối diện kia,
cô gái có mái tóc xù đang lấy tay che miệng, trông cô ấy thảm hại hết sức,
nhưng sao thảm hại bằng cậu bây giờ, thảm hại bằng trái tim vừa bị vỡ tan này
được. Dương Lạp vẫn chưa khỏi shock, cô lôi Tiểu Lục ra khỏi dòng người đông
nghịt, ánh mắt Hoàng Hiểu Vương vẫn dõi theo cho đến khi họ biến mất mới chịu
nhắm nghiền lại, đau khổ.

Khi vừa thoát khỏi dòng
người, cô buông tay Tiểu Lục ra. Tiếng MC vang to một cách lạ: “ Chúc mừng số
báo danh 03 của 11B đã dành giải nhất và về đích...Về nhì là...”

Dương Lạp cười lạnh:

- Sao cậu lại làm thế? Vậy là lớp cậu đã thắng rồi
đấy? Còn anh tôi thì sao? Cậu đã thấy bộ dạng khi nãy của anh ấy chưa? Cậu có
thấy mình quá đáng lắm không? Cậu phá ngang giữa chừng khiến anh ấy thua một
cách thật thảm hại, tại sao cậu liên tục làm anh ấy tổn thương như vậy? Cậu
không thể im lặng được hay sao?

Lục Trúc im lặng, cô run
rẩy giống như một đứa trẻ phạm lỗi không biết làm cách nào sửa chữa lỗi lầm của
mình vậy. Cô khóc thổn thức, nước mắt chan hòa trên khuôn mặt trắng trẻo, mái
tóc bị gió cuốn bay qua từng lọn mỏng manh. Dương Lạp cũng đau lắm chứ, cô
không muốn thấy anh mình phải đau khổ như vậy. Cô vỗ vai Tiểu Lục:

- Xin lỗi...tôi đã nói lời hơi quá...Chỉ xin cậu...hay
để anh ấy yên thôi.

Cô bước nhanh thật nhanh
trở lại khán đài, bỗng có luồng điện xẹt qua đầu cô, tê tê, cô nghe đầu mình
đau buốt, cơn đau dữ dội quá. Cô ngồi phục xuống đất, lấy tay ôm đầu, buốt như
hàng ngàn mũi tên đang đâm vào não bộ vậy. Cơn đau giật liên hồi, cô đau muốn
ứa nước mắt, tiếng rên rỉ liên tục tắc ở cổ họng. Cơn đau này là gì, sao lại
đau đến mức