XtGem Forum catalog
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325620

Bình chọn: 10.00/10/562 lượt.

đập vào đầu Lục Trúc:

- Cô là đồ ngốc hả? Tôi bảo cô làm cái đó à?

Lục Trúc vẫn im lặng, cô
muốn kiềm chế mọi cảm xúc.

- Nhưng dù sao cô cũng đã làm rất tốt, khiến cho tên
họ Hoàng đó khốn đốn một phen, chắc giờ hắn vẫn chưa quên được cô đâu nhỉ?- Tên
này rút điếu thuốc ra phì phèo.

- Chắc....cậu ấy đã....quên tôi rồi. - Cô nói mà giọng
như tắc ở cổ họng.

Hắn cười một tràng lớn
rồi nhả khói vào mặt cô:

- Ha ha...Cô tưởng hắn dễ quên vậy à? Nhìn bộ dạng hắn
như vậy cũng đủ biết là quá si mê cô rồi. Đồ rẻ tiền như cô mà cũng cua được
tên giàu có như hắn nhỉ?

“ Mối quan hệ gì thế kia? Vậy mà là người yêu sao?” -
Hoàng Hiểu Vương tức sôi máu.

- Không...đừng làm vậy...với cậu ấy nữa. - Giọng cô
yếu ớt.

Tên này liền quay phắt
ra, lấy chân đá cho cô một cái ngã nhào, quát tháo:

- Con điên này, mày dám ra lệnh cho tao à? Mày thích
chết à? Đừng quên mẹ mày đang làm ô sin nhà tao, còn bố mày chỉ là thằng tài xế
quèn, thích cả lũ ra đường ở không?

Cô nghe đến đó thì giật
mình, bám lấy áo hắn lay mạnh:

- Xin đừng làm vậy, xin cậu đừng làm vậy...

Đúng lúc này Hoàng Hiểu
Vương không thể kìm chế nổi nữa, cậu xông thẳng vào, đấm cho tên kia một cái
hộc máu mồm, ngã ra đất:

- Thằng khốn, mày dám chơi tao à?

Tên kia vẫn còn choáng,
bò lổm cổm dưới đất, Hoàng Hiểu Vương bèn đá cho hắn một phát nữa rồi kéo Lục
Trúc đi ra, đến khu sân vận động, cô giằng tay cậu ra, cúi gằm mặt. Cậu liền
quay lại:

- Xin lỗi...xin lỗi đã hiểu lầm em...

- Không, không hiểu lầm đâu, cậu nghe nhầm rồi.- Cô
ngẩng mặt kiên quyết nhìn cậu.

- Em còn định nói dối tôi đến bao giờ? Em đừng chịu
đựng nữa được không...?- Cậu lắc mạnh vai cô.

Cô chỉ biết cúi gằm im
lặng, cậu liền rút điện thoại gọi:

[ Alo?'>

- Mẹ ạ?

[ Tiểu Vương à?'>

- Vâng, con có chuyện muốn nói với mẹ.

[ Có chuyện gì vậy?'>

- Mẹ đang cần tìm tài xế riêng đúng không?

[ Phải, ta đang tìm người có năng lực.'>

- Con có một người rất đáng tin cậy, con sẽ giới thiệu
cho mẹ.

[ Vậy à? Vậy ngày mai con hãy dẫn người đó đến công ty
mẹ.'>

- Vâng, con chào mẹ.

[ Chào con.'>

Cậu gấp điện thoại cho
vào túi, nhìn cô đang hết sức ngạc nhiên, cậu đặt tay lên vai cô:

- Em yên tâm, tôi sẽ đưa bố mẹ em ra khỏi nhà tên khốn
đó, hắn ức hiếp em vì vậy đúng không? Tôi sẽ giúp bố em làm tài xế cho mẹ tôi,
bà đối xử rất tốt với người lao động. Còn mẹ em, tôi sẽ sắp xếp bà đến làm cùng
với quản gia nhà tôi, em yên tâm, đừng lo lắng nữa.

Lục Trúc nhìn cậu bằng
ánh mắt cảm kích, cậu ôm ghì cô vào lòng:

- Em đã rất sợ hãi đúng không? Từ giờ tôi sẽ bảo vệ
em...sẽ bảo vệ em mà.

Lục Trúc nghe lòng mình
rất ấm áp trong vòng tay cậu ấy. Cô rơm rớm nước mắt, cậu vội lau cho cô:

- Đừng khóc, em đến nhà tôi ở đi, tôi sẽ thu xếp phòng
cho em và bố mẹ của em.

Lục Trúc không biết làm
sao thể hiện lòng biết ơn với cậu chỉ cúi đầu lia lịa, cậu liền giữ lấy người
cô, nhẹ nhàng lấy tay vén tóc mái cô và thơm nhẹ lên trán cô:

- Thôi nào, vào học thôi, mọi chuyện ổn rồi.

Cậu đưa cô vào lớp, lòng
nhẹ nhõm, cả hai đều có những rung động bất ngờ.

............

Thấy cả giờ học anh trai
cứ cười một mình, Dương Lạp bèn lại hỏi:

- Anh có chuyện gì mà vui vậy?

Cậu giật mình quay ra:

- Hơ...có gì đâu chứ?

- Chắc là làm hòa với Tiểu Lục rồi nên mới thế chứ
gì?- Trân Trân nói xen vào.

Xét cho cùng thì chỉ có
lí do đó mới khiến anh ấy vui như vậy mà thôi. Cô thở dài, mọi chuyện ổn rồi.
Bỗng chợt Hoàng Hiểu Vương hỏi:

- Tiểu Lạp, chiều nay anh dự định đến công ty mẹ, em
đi cùng không?

Cô hơi ngỡ ngàng:

- Em phải đi nữa hả? Đâu quen biết gì đâu?

- Cứ đi với anh đi, anh đi một mình chán lắm...

Cô đành nhận lời cho qua
chuyện vậy.

Học sinh trường Hòa Diện
tan học đổ xô ra như ong vỡ tổ, mọi người cố chen lấn để ra khỏi cái cổng
trường, Dương Lạp và Trân Trân cũng bị cuốn theo cái dòng người đó, mãi khi đã
ra được, họ vẫn còn chưa hoàn hồn, Dương Lạp vuốt mồ hôi trên trán:

- Lần sau chúng ta nên ra cuối thì tốt hơn.

Chợt xe của Hoàng Hiểu
Vương lao vụt tới, bấm còi inh ỏi, Dương Lạp ngẩng lên thấy anh ra hiệu lên xe,
cô quay lại nói với Trân Trân:

- Cậu về nhà trước nhé, ăn cơm với Tiểu Thiên trước
đi, chắc mình không ăn cơm ở nhà rồi. Có gì cứ gọi nhé.

Nói rồi, cô leo lên xe
của Hoàng Hiểu Vương, chiếc xe lao vụt đi. Còn lại Trân Trân đang đứng lắc đầu
ngán ngẩm.

- Anh, công ty mẹ anh ở đâu vậy?

- Ngoại ô thành phố Nhị Hà.

Dương Lạp ngước nhìn cảnh
vật hai bên đường, mọi thứ trôi qua nhanh thật, những cánh đồng xanh mướt cỏ,
thẳng cánh cò bay dài tăm tắp. Đi được chừng 30 phút thì đến một tòa nhà màu
trắng tưởng chừng cao chọc trời. Xung