The Soda Pop
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213104

Bình chọn: 8.5.00/10/1310 lượt.

ớp.

- Ừ, anh cũng thấy thế! Cứ tập tành xong là lại cầm ngay quyển sách lên được. Định biến thành mọt đấy à?

- Chịu! Chắc lao vào học hành để… quên đi việc giận nhau. – Lê Dũng nói
xong và tự bật cười với chính ý nghĩ mình vừa đưa ra. Lũ còn lại cũng
thế.

Rào!

Cơn mưa bất chợp ập đến vào những giây phút cuối cùng của buổi học, khi
mà tất cả học sinh đang mong ngóng tiếng trống tan trường.

- Kệ đi mà! Chạy nhanh ra cổng trường là được mà.

- Không! Em mà dính nước mưa vào thì lại khổ đấy. Để anh xem có mượn
được ô hay áo mưa gì đấy không. – Khánh Nam nhìn ngang ngó dọc.

- Em… có muốn đi nhờ không? – Viết Quân ngập ngừng lên tiếng sau lưng Linh Như.

“A thằng này định kiếm cớ làm lành đây mà! Đến đúng lúc quá! Lâu không trêu nó tự nhiên khó chịu! Hà hà!”

Vì không nghĩ là Viết Quân đang nói với mình nên Linh Như cũng chẳng để ý làm gì.

- Này… – Viết Quân khẽ lay nhẹ vai nó – Em có muốn đi nhờ không?

- Dạ?

Đôi mắt to tròn nhìn Viết Quân chằm chằm làm cậu toát mồ hôi vì… hồi hộp.

“Làm ơn đi! Nhận lời đi mà!”

Linh Như nhìn ra ngoài trời, rồi lại nhìn sang Khánh Nam, rồi nhìn Viết Quân.

- Khánh Nam!

- Ừ? – Khánh Nam trả lời tuy mắt vẫn nhìn ngang ngó dọc.

- Anh đi với Viết Quân đi.

- Gì? – Cả Viết Quân và Khánh Nam giật mình quay sang nhìn nhau.

Phụt!

- Đi nào Linh Như!

Việt Thế cười tươi roi rói với Viết Quân và kéo Linh Như vào sát mình, bật ô lên.

- Bọn em sẽ đợi anh ở ngoài xe nhé!

- Ừ! – Khánh Nam gật đầu kèm theo vài tiếng lầm bầm trong miệng: “Thằng ranh con!”

Viết Quân không nói gì mà chỉ biết đứng lặng nhìn theo Việt Thế và Linh
Như. Gương mặt trùng xuống. Khánh Nam nghiến răng kèn kẹt: “Việt Thế!
Tôi sẽ giết cậu!”

- Này, bỏ tay anh ra đi!

Linh Như hầm hè nhìn sang bàn tay Việt Thế vừa khoác lên vai mình.

- Nhìn mặt nó chết cười quá đi!

Việt Thế ngoái lại đằng sau, vẻ mặt đáng thương của Viết Quân không
những không làm Việt Thế động lòng, mà trái lại, càng làm cho Việt Thế
muốn chọc tức cậu thêm. Đây là sự khác nhau cơ bản nhất giữa Khánh Nam
và Việt Thế: Không bao giờ động lòng trước người khác.

Viết Quân khẽ mím môi lại và cũng không tỏ vẻ tức giận. Tuấn Vũ nói đúng.

“Bây giờ đến cả tư cách để nổi giận, cũng không thể có được nữa. Nhỉ?”

- Mày dùng đi! – Viết Quân đưa ô cho Khánh Nam và buồn bã đi ngược lại lên cầu thang.

- Này! Mày không về à?

- Thôi! Hà Ly cũng không có ô, mày cho Hà Ly đi nhờ với. Tao sẽ về sau.

- Viết Quân…

Khánh Nam nhìn theo thằng bạn 1 lúc rồi thở dài quay lại tìm Hà Ly.

- Cậu có muốn đi nhờ ra cổng trường không?

Hà Ly ngạc nhiên nhìn lên Khánh Nam rồi lúng túng.

- À… ừ… tất nhiên!

“Khỉ thật! Sao mình phải nghe lời nó mà cho Hà Ly đi nhờ nhỉ?”

Không hiểu sao cái dáng buồn buồn của Viết Quân cứ làm cho Khánh Nam
suy nghĩ. Cậu mà vô tình như Việt Thế có phải hay không? Trong khi Việt
Thế tìm đủ cách làm tình làm tội thằng bé thì cậu lại… Cũng tại tình bạn thân thiết chục năm trời nó cũng khác…

Cho đến tận khi bước vào xe, Khánh Nam vẫn chưa thôi suy nghĩ. Trời thì
mưa thế này… trường học cũng dần thưa thớt đi… Vẫn biết là Viết Quân có
lỗi rất nhiều… nhưng có lẽ nó chịu đủ sự trừng phạt rồi. Cho đến khi nó
nhận ra em gái cậu là ai thì có lẽ nó còn shock hơn nữa. Viết Quân mà
Khánh Nam biết gần như đang thay đổi. Một sự trầm tư, sâu lắng, một nỗi
buồn ẩn sâu trong nét mặt, và trên cả là sự chịu đựng, kìm nén… Những
ngày gần đây, Viết Quân vẫn tiếp tục chăm chỉ như thế, lao đầu vào học.
Suốt ngày học. Cứ rảnh là nó vùi đầu vào sách vở. Tập tành với Linh Như
xong cũng học ngay, không hoạt hình, không hiphop, không Internet, không kẹo bánh, không nhạc nhẽo… Trên lớp cũng chăm chỉ ghi chép, suy nghĩ,
nghiên cứu, và đặc biệt là nó có hứng thú hơn cả với việc điều chế trên
phòng thí nghiệm(dù hôm trước không biết làm cái quái gì mà nổ bụp 1
phát). Khánh Nam cố tỏ ra không quan tâm rồi nhưng bây giờ không quan
tâm thì không được. Khương Duy lúc nào cũng ở trạng thái ngơ ngác, lơ
lửng và thi thoảng thì cứ như 1 thằng mất hồn. Nhưng chí ít Khương Duy
còn có Minh Phương “bảo ban”. Đằng này Viết Quân tuyệt giao. Mà vốn thì
từ trước tới giờ cũng có ai ngoài Khánh Nam, Khương Duy, Linh Như can dự vào mọi việc của Viết Quân đâu cơ chứ. Bây giờ lại càng chẳng có ai.

*

* *

Mưa càng nặng hạt hơn và trời cũng tối nhanh hơn. Viết Quân vốn chẳng sợ mưa, mà cũng chẳng sợ tối, mà thực ra thì cũng chẳng quan tâm xem
thiên nhiên nó thế nào.

- Ji Hoo! Ba mẹ đã suy nghĩ kĩ rồi. Ba mẹ muốn con về Hàn Quốc. Ở Việt
Nam từng ấy năm đã là quá đủ cho con. Con đã lớn, đã hiểu biết, đã có
suy nghĩ. Và con cũng nhận ra rằng tương lai của con phải như thế nào.
Ba không muốn tranh luận nhiều với con nữa. Con về Hàn Quốc đi.