Ring ring
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211184

Bình chọn: 7.5.00/10/1118 lượt.

i
Minh Phương sẽ về nhà em lấy đồng phục và sách vở. Nếu em không chịu dậy thì sẽ trễ học đấy.

Viết Quân nói một thôi một hồi, mặc cho cái đầu vẫn đang đau như búa bổ kia không thể theo kịp những gì cậu nói.

- Sao em lại ở đây?

- Mark gọi điện nhờ anh đến đưa em về vì cậu ấy không muốn Khánh Nam
biết chuyện. Nếu nó biết, chắc giờ này em tiêu rồi. Anh xuống dưới tầng, em nhanh lên rồi xuống nhé.

- Xin lỗi… vì đã làm phiền anh nhiều như thế.

Vẻ mặt Viết Quân rất bình thản, tự nhiên, như thể chuyện vốn dĩ chẳng có gì. Cậu không tỏ chút tò mò, muốn biết rõ mọi chuyện dù chỉ 1 chút.
Linh Như cũng chẳng nói gì thêm, vì đơn giản, nó đã quá quen với bản
tính Viết Quân rồi.

10 phút sau…

Xoảng!

Chiếc cốc thủy tinh trên tay Viết Quân bất chợt rơi xuống đất, vỡ tan.
Cả người cậu chao đảo, suýt chút nữa thì đập vào thành ghế.

- Viết Quân! Anh làm sao thế?

Linh Như nghe tiếng động, vội vã từ trên tầng chạy xuống, đỡ lấy Viết Quân lúc này chỉ còn biết bám chặt tay vào tủ lạnh.

Viết Quân tạm thời chưa nói được gì, chỉ còn biết dựa toàn bộ sức nặng vào Linh Như, cố gắng ngồi xuống chiếc ghế ngay kế bên.

- Anh có sao không?

Viết Quân gục mặt xuống bàn. Đầu cậu bất chợt rất nặng nề và khó chịu,
những tia máu như chạy dọc ngang và hiện rõ lên trước mắt.

- Không sao đâu. Chỉ một lát là đỡ thôi. – Viết Quân khó khăn trả lời Linh Như, giọng nói trở nên mệt mỏi.

- Dạo này anh có thường hay bị thế này không?

- Có…

- Anh đi khám chưa?

- Bác sĩ bảo không sao mà.

Linh Như không nói gì thêm, quay lại lén bẻ ¼ viên thuốc trong túi mình rồi hòa vào cốc nước, đưa cho Viết Quân.

- Anh uống đi.

Viết Quân khó nhọc ngẩng đầu lên nhận cố nước từ tay Linh Như, ngoan ngoãn uống mà không nghi ngờ gì. Cơn đau bắt đầu dịu lại…

Linh Như chỉ còn biết đứng im nhìn Viết Quân. Những biểu hiện này… quả đúng như Mark miêu tả.

*

Theo đúng kế hoạch, Viết Quân đưa Linh Như sang nhà Minh Phương rồi
để nó cùng Minh Phương quay trở lại nhà lấy đồng phục và sách vở, bản
thân cậu thì đến trường cùng với Khương Duy.

- Sao tối qua Linh Như lại uống rượu thế? – Khương Duy hỏi.

- Tao không biết.

- Sao mày không hỏi? Phải hỏi rõ chứ?

- Hỏi để làm gì? – Viết Quân thờ ơ đáp lại – Tao không quan tâm.

- Ơ… mày vô tâm quá đấy. Phải hỏi xem nó thế nào mà tự nhiên lại đi uống rượu thế chứ? Tao thấy lo lắm.

- Có chuyện gì thì sẽ tự nói thôi mà.

Khương Duy chỉ muốn tức điên lên khi nói chuyện với Viết Quân. Đấy. Rõ
ràng nó thích Linh Như mà còn tỏ ra thế đấy. Đúng là cái loại vô tâm
nhất trần đời mà.

“Hoặc… Hay là nó biết mà không nói cho mình nhỉ?”

Viết Quân để mặc Khương Duy đi đằng sau, vừa thấy Quốc Trường, cậu đã vội vàng chạy đến.

- Tìm hiểu được chưa?

- Anh theo em.

Quốc Trường và Viết Quân đi lên sân thượng.

- Bởi vì Ginny không cho phép em can dự vào công việc của tổ chức cho
đến khi hoàn thành chương trình huấn luyện đặc biệt nên thời gian gần
đây em không còn được thông báo về mọi chuyện nữa. Ngài Brian từ sau hồi đó bị giam lại ở Akatsura nhưng lại mới trốn khỏi đó. Jame Franks đã
cho người đuổi theo. Hiện giờ ngài Brian đang bị thương nặng và phải ở
lại nhà giam của Akatsura. Ginny đã biết chuyện đó. Nhưng… điều này thì
có liên quan gì nữa đâu?

Viết Quân khẽ nhếch mép khó chịu.

- Anh ta vẫn luôn là một kẻ si tình đến ngu ngốc.

- Em nghĩ anh nên tỏ ra biết ơn và kính trọng ngài Brian chứ không phải như thế này.

- Anh vẫn luôn rất biết ơn và kính trọng anh ta. Chẳng qua chỉ là thấy những hành động dạo gần đây ở anh ta thực sự ngu ngốc.

- Vậy tự nhiên anh lại muốn biết về tình hình của ngài Brian làm gì? – Quốc Trường hỏi.

- Shiki! Nói thật đi. Dạo gần đây… Ginny và Brian có liên lạc với nhau không?

- Đã 3 năm họ không hề gặp mặt.

- Vậy thì lạ thật… – Viết Quân lẩm bẩm.

- Lạ gì cơ?

- Không.

Viết Quân ngừng một lát rồi nói tiếp.

- Lần trước em đã nói với anh, dù Ginny quyết định như thế nào cũng sẵn
sàng ủng hộ, lại còn sẽ giúp đỡ Ginny đến cùng. Việc đó… có bao gồm việc ủng hộ cả Brian không?

Phải mất một lúc Shiki mới hiểu hết hàm ý của Viết Quân.

- Ji Hoo à! Anh đừng có lúc nào cũng đa nghi như thế có được không? Đúng là đối với em, ngài Brian có ơn cứu mạng. Nhưng em được dạy dỗ từ nhỏ
là phải phục tùng chủ nhân và chính chủ nhân cũng từng hồi sinh cho em.
Em đã nói sẽ trợ giúp cho anh thì tuyệt đối em không phản lại lời đã
hứa. Trong gia đình em, ngoài Handa thường xuyên nhắc đến ngài Brian và
những gì ngài ấy đã phải hi sinh để làm cho chủ nhân, thì không một ai
còn động đến nữa.

- Handa cũng biết chuyện em đang giúp đỡ anh phải không?

Quốc Trường gật đầu.

- Và anh ta rất phản đối. Như