The Soda Pop
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210735

Bình chọn: 9.5.00/10/1073 lượt.

vào Viết Quân nhé. Hì hì! Anh em! Chúng ta nên ghi
nhớ 1 điều, từ giờ phải tránh xa Viết Quân ra nhé.

- Phải phải! Tránh xa nó ra mới được.

Tránh xa nó ra…

Tránh xa Viết Quân ra…

Tránh xa nó r

a…

Tránh xa Viết Quân ra…

Đỏ.

Rồi xanh.

Rồi tím.

Rồi hồng.

Tránh xa Viết Quân ra…

Tránh xa Viết Quân ra…

Mặt Linh Như bỗng nhiên đỏ lên rồi thay đổi sắc thái liên tục.

Forum…

Bảng thông báo…

Chủ đề sôi động nhất…

Chủ đề được chú ý nhất…

“Anh đã bị niêm phong rồi…”

“Hiện vật cấm được động chạm…”

Linh Như tròn mắt hết cỡ, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như không tin vào mắt mình. Chuyện này…

- Nhất định là photoshop…

Linh Như đưa ra giả thuyết yếu ớt, mặt biểu cảm trạng thái như chuẩn bị
khóc đến nơi. Thứ này… bức ảnh đang ôm chầm lấy Viết Quân thế này… đoạn
ghi âm này…

- Mất hình tượng quá đi, Linh Như. – Tuấn Anh cười cợt – Hóa ra là cậu thích tỏ tình công khai giữa bao nhiêu người thế này à?

- Cũng hay mà. Anh nghĩ mình nên học tập.

- Viết Quân, em sẽ bảo vệ anh cho đến khi chết. A ha ha… – Ngọc Hưng phá lên cười hết sức… khả ố – Linh Như! Có phải em hâm mộ các nhân vật nam
trong phim cổ trang nhiều quá không?

- …

Linh Như vẫn không nói nổi lời nào, phần vì không biết phải nói gì, phần vì Viết Quân ngồi ngay trước mặt và đang nhìn mình chăm chú…

Hoang mang.

Xây xẩm mặt mày.

1 phút suy nghĩ.

Linh Như gấp laptop, lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, không thèm quan tâm đến Viết Quân nữa, khẽ hắng giọng.

- E hèm! Chuyện đó để sau đi. Em đang có chuyện muốn nói với mọi người đây.

- Mời đám cưới?

- Thôi đi. Chuyện quan trọng đấy.

Công chúa đặt lên bàn 1 đống giấy tờ.

- Gì đó?

- Mọi người ngồi xuống hết đi.

Không khí có vẻ nghiêm túc, tất cả ngồi xuống quanh bàn.

- Fantasi của em không phải là một thứ gì lớn lao và to tát. Thời gian
tới, em và Khánh Nam sẽ đi du học, không còn ở Việt Nam nữa. Sapori
d’Italia em đã tặng lại cho ba. Còn Fantasi… em muốn giữ lại tặng cho
tất cả mọi người, coi như là… một ngôi nhà chung của tất cả chúng ta nếu sau này còn có thể gặp lại. Đây là toàn bộ giấy tờ của Fantasi. Hi
vọng… mọi người có thể nhận nó như một món quà nhỏ trước khi chia tay.

- Linh Như?

- Mọi người không cần phải nói gì cả đâu. Xin hãy nhận lấy nó. So với
những gì mà các anh sẽ sở hữu, nó hoàn toàn là một món đồ nhỏ, nhưng xin hãy nhận lấy.

- Linh Như à, điều này… – Đăng Thành khó khăn – Đây là tâm huyết của em mà.

- Vì vậy nên em muốn nó lớn mạnh. Nên hi vọng tất cả sẽ giúp em phát triển nó.

*

* *

Đã làm hết những việc cần làm rồi. Chỉ còn… không biết phải làm sao để Khánh Nam có thể…

Linh Như không dám nghĩ tiếp nữa. Nó hình dung ra, những tháng ngày sắp
tới của anh trai mình. Nếu Khánh Nam biến mất, đối với nó, cũng như vậy
cả thôi. Cả ba và Khánh Nam… Sẽ như thế nào đây? Về phía ba và Jimmy, có lẽ… sự trở lại của Billy sẽ an ủi tất cả phần nào…

Linh Như ngồi xuống 1 chiếc ghế trống trên hàng ghế khán giả, nhìn
xuống sân bóng, nơi Khánh Nam, Viết Quân và Khương Duy cùng một vài
người nữa đang chơi bóng chuyền. Thực ra thì Khương Duy thích bóng đá và Viết Quân thích bóng rổ. Nhưng Khánh Nam lại theo bóng chuyền nên 2 đứa cũng theo bóng chuyền luôn.

Linh Như chợt nhận ra… từ bao giờ, đã không còn kiểm soát được tình cảm
của chính mình nữa… Việc ôm chầm lấy Viết Quân tối hôm trước… và cả việc này nữa…

Linh Như vốn không thích chơi thể thao, nhưng lại có hứng thú xem người
khác chơi bóng. Thích nhất là bóng bầu dục, rồi đến khúc côn cầu. Nhưng
Việt Nam không có mấy cái thể loại đó, vậy nên theo Khánh Nam đi xem mọi người chơi bóng chuyền cũng được.

Sự mất kiểm soát cũng từ đây mà ra…

Đội bóng chuyền rõ là nhiều người, chiều cao mọi người cũng gần như
ngang ngang nhau, về tài năng thì cũng có người nổi bật hẳn, tất nhiên,
như Khánh Nam chẳng hạn. Anh trai mình quả là toàn tài, nếu không muốn
tự hào rằng mình có một người anh hoàn hảo. Vậy nhưng, theo lẽ thường
thì nên chăm chú quan sát anh trai thì đúng hơn, hay chí ít cũng nên
nhìn người nào xuất sắc nhất đội ý, nhưng…

Giữa một đám đông như thế… không hiểu sao, ánh mắt Linh Như gần như chỉ
bám sát theo 1 người – người sở hữu chiều cao đứng đầu toàn đội: Triệu
Viết Quân.

Thời gian đầu, Linh Như cố thanh minh với bản thân, có lẽ là do cách
phát bóng của Viết Quân đẹp, nhẹ nhàng nhưng cũng rất mạnh, như kiểu chỉ búng nhẹ mà quả bóng cũng bay được sang bên kia ý, nhưng thời gian sau
thì… không phải vậy. Dù cho đã cố nhìn sang 1 người khác, dù cho cố theo dõi 1 người khác, thì không đầy 1 phút sau, ánh mắt nó lại dán chặt vào Viết Quân. Và hình như… Viết Quân cũng nhận ra điều đó.

- Em có sao kh