Duck hunt
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329955

Bình chọn: 9.5.00/10/995 lượt.

ra để cho
tôi lựa chọn, không một phương án nào có Viết Quân cả. Vậy nên… tôi đã
không thể trả lời Viết Quân khi anh ấy hỏi tôi muốn đến đâu trong 4
phương án được đưa ra.

- Vậy tại sao cậu lại đến Việt Nam?

Linh Như ngừng lại 1 lúc rồi mới nói tiếp.

- Vì anh ấy đã hỏi tôi có muốn cùng anh ấy đến Việt Nam vài ngày cho thoải mái không…

Quốc Trường nhìn Linh Như. Tại sao cô cứ phải sống theo cảm nhận của
người khác. Lần duy nhất cô hành động vì bản thân mình, là khi trả lại
nhẫn cho Viết Quân 5 năm về trước. Nhưng lần duy nhất đó… lại khiến cô
phải hối hận cả đời.

Có lẽ… cả Quốc Trường và Linh Như đều không hề biết… Viết Quân đã đứng ngoài cửa phòng và nghe hết tất cả.

- Quốc Trường! Cậu sẽ đến thăm tôi chứ?

Quốc Trường gật đầu. Cậu không biết Linh Như đang nghĩ gì… nhưng cậu không biết phải nổi nóng với cô như thế nào nữa…

Linh Như không hề xứng đáng với tình yêu của Viết Quân. Tại sao sau biết bao nhiêu việc Viết Quân đã làm cho cô, mà cô vẫn quyết định ra đi và
bỏ rơi cậu chứ? Linh Như thấy căm ghét chính bản thân mình. Nhưng cô
không còn cách nào khác… Cô thấy bản thân thật tồi tệ khi lại sợ hãi
chính gia đình mình. Họ là người lo lắng, quan tâm và yêu thương cô
nhất. Cũng chỉ vì sợ cô sẽ chết nên mới để cô đi cùng Brian. Đó là con
đường duy nhất giữ cô ở lại cuộc sống. Vậy mà… cô đã như thế nào? Đáp
lại tình yêu của họ, cô có thể dùng sự sợ hãi và cảnh giác của mình sao?

*

Viết Quân lặng lẽ trở về phòng. Cậu không thất vọng, cũng chẳng thấy
đau lòng. Vốn dĩ… sự lựa chọn của Linh Như, Viết Quân đã đoán được ít
nhiều. Cậu đứng im ngoài ban công, hướng cái nhìn ra vườn và không hề để lộ cảm xúc. Khánh Nam đứng nhìn đứa bạn từ xa. 5 năm không sống cùng
nhau nữa, Viết Quân đã tự chế tạo cho mình một chiếc mặt nạ sắt đá.
Khánh Nam đang tự hỏi những gì Viết Quân đang nghĩ và những gì Viết Quân cảm thấy khi biết quyết định của Linh Như. Nhưng… cậu đã không thể trả
lời được. Đột nhiên, Viết Quân quay đầu lại nhìn vào trong phòng, môi
mấp máy câu gì đó, tuy nhiên vẫn đứng im tại chỗ. Khánh Nam đoán là có
người gõ cửa. Qủa vậy, lát sau thấy Linh Như bước đến từ phía sau.

Viết Quân thay đổi nét mặt rất nhanh chóng. Cậu mỉm cười.

- Shiki đi rồi sao?

- Vâng! Cậu ấy nói ba cậu ấy báo có chút chuyện.

- Ông ta chỉ lấy cớ để nó không đi cùng anh được nữa thôi. Ông ta không ưa anh.

Linh Như nhìn Viết Quân. Một cái nhìn nghiêng và ngay sát bên cạnh. Cô
muốn ghi nhớ hình ảnh của Viết Quân, ghi nhớ tất cả những thứ thuộc về
Viết Quân. 5 năm nay, rốt cuộc, Linh Như cũng nhận ra Viết Quân đã trở
nên quan trọng với mình như thế nào.

Đột nhiên cô bước đến sát Viết Quân rồi vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau.

- Viết Quân!

Viết Quân dường như bị bất ngờ vì cái ôm của cô, một lúc sau cậu mới đưa tay lên siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé gầy guộc.

- Em sao thế?

- Không sao cả. Chỉ là… muốn ôm chặt anh một lát.

Viết Quân biết Linh Như nghĩ gì… Chỉ là… cậu không muốn nói ra mà
thôi. Linh Như đang ôm cậu. Nhưng không có nghĩa là Linh Như sẽ ở bên
cậu mãi mãi. Giờ thì Viết Quân đã có thể hiểu cảm giác của Brian. Cả
Viết Quân và Brian đều có điểm chung, đó là tình yêu dành cho 1 người
con gái. Và hơn lúc nào hết, Viết Quân đã lý giải được tại sao Brian lại nhốt Linh Như trong 1 cái hộp kín mít suốt 5 năm trời như thế. Bởi vì
Viết Quân, hay Brian, đều chưa bao giờ có được dù chỉ một chút cảm giác
an toàn về tình yêu của Linh Như. Cô không thể nắm bắt… Có lẽ khi Brian
giam cầm Linh Như, anh ấy đã hi vọng sẽ tìm được một sự chắc chắn nơi
cô, nhưng càng giữ cô thật chặt, anh lại càng nhận ra anh sẽ mất cô.
Viết Quân không thể lặp lại vết xe đổ của Brian, nhưng cũng chẳng biết
phải làm sao cả. Như một nắm cát, nếu ta nắm nó càng chặt, thì những hạt cát thoát khỏi tay ta càng nhiều hơn. Linh Như cũng thế. Dù biết rằng
tình yêu này hoàn toàn vẫn chỉ là một ẩn số về đoạn kết, nhưng Viết Quân lại không thể từ bỏ.

Hay thật! Linh Như đang ở ngay sát bên cậu, nhưng sao vẫn cảm thấy xa vời thế này?

- Cảm ơn anh. – Linh Như đột ngột nói tiếp sau một hồi lâu im lặng.

- Anh muốn nghe 1 câu khác.

- Anh muốn nghe câu gì?

- Chẳng nhẽ em không biết?

Viết Quân quay đầu lại đối diện với Linh Như. Sau 5 năm, cậu dường như
vẫn chưa bao giờ rời khỏi vạch xuất phát. Những gì cậu có, cũng chỉ là
những hình ảnh sẽ tan biến trong thoáng chốc mà thôi. Như nụ hôn 5 năm
trước trong phòng họp Hội học sinh của Linh Như, 1 dòng chữ: “Em yêu
anh” đơn giản, hay… là vòng tay Linh Như lúc này đang ôm lấy cậu.

Viết Quân mỉm cười, đặt một tay lên má Linh Như, rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn cô.

- Biết là câu gì chưa?

Viết Quân nhìn thật sâu vào mắt Linh Như, đôi mắt trong veo và ấm áp.
Không biết có phải Viết Quân nhầm lẫn gì không, nhưng hình như chỉ có ở
bên cạnh cậu, Linh Như mới có thể lấy lại ánh nhìn ấm áp đó. Chỉ ở bê