Old school Easter eggs.
Không Phải Là Cổ Tích

Không Phải Là Cổ Tích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324975

Bình chọn: 7.00/10/497 lượt.

hĩ càng bực mình ông chú nóng tính của tôi. Nhưng liệu có còn vì lý do nào khác không nhỉ??? Hix...Thật chẳng hiểu nỗi hai con người này nữa...

..................................................

Tôi đi học cũng được hơn một tuần rồi. Việc học Đại học đúng thật là
khác hoàn toàn so với việc học ở cấp 3. Môn học ít, hoạt động nhiều vô
kể, học theo học chế tín chỉ nên càng lạ lẫm hơn. Dù đã đi học được một
tuần nhưng tôi vẫn còn bị nhầm thời khóa biểu và toàn đi lộn phòng. Hix. Lớp tôi sĩ số 46 mống nhưng nói thật là có đụng mặt nhau thì tôi vẫn
không biết đó là bạn cùng lớp với mình. Lý do là vì mang tiếng là có lớp riêng nhưng cả tuần học chung với nhau chỉ 4 tiết thì làm sao mà thân
quen cho được.

- Mít! Dạo này mày với ông chú tao sao rồi? – tôi hất vai nhỏ bạn hỏi han.

- Nguyễn y vân mày ạ! Haizzz

- Sao hôm bữa tao thấy ổng tình thương mến thương với mày lắm mà! Không có chút tiến triển gì sao?

- Tiến triển gì chứ! Ông là con trai mà mưa nắng thất thường hơn cả tao
nữa. Tự nhiên điện thoại hẹn tao đi chơi, thế mà khi tao đến nơi, đứng
đợi dài cả cổ ra thì ổng gọi điện bảo là tự dưng chán, không muốn đi
nữa. Hỏi mày thế có tức không cơ chứ! – con nhỏ kể lể với thái độ bức
xúc.

- Uh! Chú tao nổi tiếng sát gái từ thời cấp 3 rồi mà! Mày muốn làm bạn
gái ổng lâu dài thì cố gắng mà chịu đựng đi. Độ chảnh của ổng đo không
nỗi đâu!

Đang ríu rít tíu tít với nhỏ Mít về câu chuyện tình yêu muôn thuở của nó thì sự ồn ào bất bình thường từ phía ngoài sân làm tôi dừng lại, quay
đầu nhìn ra...

- Anh....Ry....o!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trong khi tôi chưa kịp nhìn thấy cái gì cả thì nhỏ Mít đã đứng bật dậy
ré lên cái tên Ryo một cách cuồng nhiệt và không kém phần...điên loạn. Ở tên tóc vàng có điểm gì mà khiến cho sinh viên nữ trường tôi cứ mỗi khi nhìn thấy anh ta là phải chuyển thành những con đười ươi sống như vậy
nhỉ??? Thật là hết biết luôn!

Bon chen trong đám người đông nghịt, dù không muốn đi tẹo nào nhưng nhỏ
Mít cứ cầm chặt tay tôi lôi đi gặp mặt thần tượng của nó. “Cái mặt anh
ta thì cần gì phải đi ngắm cơ chứ! Ngày nào mình cũng gặp đến chai cả
mặt rồi mà” – tôi tự nhủ như thế nhưng vẫn cắn răng bon chen cùng nhỏ
bạn.

Đang loay hoay để ngóc đầu lên nhìn ra phía ngoài thì đột nhiên ai đó
trong đám đông đẩy mạnh khiến mọi người chao đảo và tôi chính thức là kẻ bị dính chưởng. Dù đã rất cố gắng bám trụ nhưng vì số lượng người tập
trung quá đông, diện tích lại hẹp nên tôi bị đẩy mạnh ra tận phía ngoài
và đáp đất trong tư thế đúng chất Yoga (tức là ngồi trên hai chân chéo
nhau). Khỏi cần phải nói thì mọi người cũng hình dung ra độ te tua lúc
đó của tôi đến level nào rồi. Mặt mày đỏ lừ, áo quần xiên xẹo, tóc tai
thì rối tung cả lên. Đen hơn nữa là Phước Nguyên đang từ từ tiến lại
phía tôi. Ôi không!!!

Tên tóc vàng cứ thế vô tư bước từng bước đầy tự tin (tôi thấy thế) về
phía tôi. Chỉ khi mũi bàn chân anh ta cách tôi 30cm thì mới chịu dừng
lại. Tôi xấu hổ không gì bằng, cúi gầm mặt xuống, miệng lầm bầm những
thứ tiếng gì mà chính tôi cũng không hiểu nữa.

- Em trai không sao chứ?

Đó là câu hỏi phát ra từ miệng Phước Nguyên! Kèm theo đó là bàn tay đưa ra như muốn đỡ tôi dậy.

“Này! Em trai gì chứ! Anh điên hả???”

Nhưng chẳng có tín hiệu trả lời. Nhìn lên thì ánh mắt anh ta vẫn như
thế. Tuy ấm áp nhưng lại xa lạ vô cùng. Không giống với ánh mắt trước
đây của anh ta.

“Này! Anh không nghe tôi gọi gì sao?”

Không bỏ cuộc. Tôi vẫn cố gắng phát tín hiệu vào đầu tên tóc vàng. Mà cứ mỗi khi đầu tôi “nói chuyện” thì mắt tôi cũng nháy nháy theo như kiểu
“ủng hộ” ( mặc dù tôi không muốn chút nào).

Nhưng Phước Nguyên vẫn thế. Hình như còn có thêm cảm giác khó chịu khi
tôi vẫn không chịu nắm tay anh ta để để đứng dậy mà lại cứ nháy nháy mắt ra hiệu.

- Hì hì! Có lẽ bạn em hơi shock khi đứng quá gần anh như thế này! Anh thông cảm cho bạn em nha! I Love u so much!

Nhỏ Mít chạy ra từ đám đông tiến tới phía tôi rồi một mực lôi tôi đứng
dậy. Chắc nó nghĩ tôi đang bị mê mẩn bởi nhan sắc của mỹ nam Ryo nên mới ngồi lỳ ở đây. Tức quá! Tại sao hôm nay hắn ta kì lạ vậy nhỉ??? Mọi hôm nếu bắt gặp nhau trong tình huống như thế này thì dù có giả vờ không
quen biết thì ánh mắt anh ta vẫn rất ấm áp và chan chứa tình cảm mà. Thế này là thế nào đây????

Sau khi bị nhỏ Mít lôi xồng xộc qua một bên như một tù nhân, tôi vẫn cố
gắng phát tín hiệu bằng suy nghĩ như kết quả vẫn vậy. Thậm chí Phước
Nguyên còn không thèm nhìn tôi lấy một cái rồi bỏ đi tiếp. Dường như
chúng tôi đang trong tình trạng “không kết nối” được. Nhưng tại sao???
Akkkkkkkkkkkkkk

Sự xuất hiện của tên tóc vàng trong
trường tôi khiến cho mọi người “mất bình tĩnh” một cách trầm trọng. Bằng chứng là trong suốt buổi học không mấy ai chú ý được vào bài giảng. Lớp tôi con gái lại đông nên hầu như toàn bộ các member đều hướng mặt ra
phía sân. Nơi có sự xuất hiện một c