Không Phải Là Cổ Tích

Không Phải Là Cổ Tích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324983

Bình chọn: 10.00/10/498 lượt.

ách “thấp thoáng” của thần tượng Ryo. Còn tôi thì dù không hâm mộ gì tên tóc vàng nhưng cũng không thể nhét
được chữ nào vào đầu. Không biết hắn ta đến trường tôi có việc gì nhỉ??? Mà điều thắc mắc hơn là tại sao thái độ của hắn lại như thế??? Rất lạ,
rất hời hợt, y như rằng tôi với hắn chưa hề quen biết nhau. Điều này quả thật rất vô lý khi mà chỉ tối hôm qua Phước Nguyên vẫn còn gọi cho tôi
đến 10 cuộc điện thoại chỉ để nói câu : “Anh nhớ em nhiều lắm!”. Thử hỏi như vậy thì ai mà không tức cho được chứ! Đến bây giờ mặt tôi vẫn còn
đỏ ran vì quá xấu hổ. Chắc hẳn những người có mặt lúc tôi bị ngã nhoài
khỏi đám đông sẽ không băn khoăn gì khi xếp tôi vào dạng fan cuồng của
tên tóc vàng. Thật không có cái nhục nào bằng cái nhục nào! Huhu...

- Ê Nguyên! Sao mày bảo tao mày ghét anh Ryo mà lúc nãy mày còn cuồng
loạn hơn cả tao nữa thế? Tao lôi mãi mà chẳng thấy mày nhúc nhích.
Ngượng thay cho mày luôn. – nhỏ Mít đẩy tay chọc khéo tôi.

- Mày đừng có nói nữa. Giờ tao mà giải thích thì mày cũng không hiểu đâu. Hừ!

Thế đấy! Đụng vào tên tóc vàng kì lạ này thì hai chữ xui xẻo chẳng khi nào tha cho tôi.

....................................................

Chuông reo, tôi mệt mỏi cất sách vở vào cặp. Tình hình trong trường vẫn
không mấy bình thường khi mà Phước Nguyên vẫn còn ngồi trong văn phòng
Đoàn và chưa có dấu hiệu rời khỏi. Mọi người cứ gọi là bát nháo cả lên.

Nhỏ Mít tất nhiên sẽ không ngại ngùng lăn xả vào “hang ổ của địch” để
tìm cho ra sự thật của vụ việc là như thế nào. Tôi không phủ nhận là
mình không quan tâm. Dù gì sự nổi tiếng theo kiểu đình đám làm điên loạn lòng fan hâm mộ của Phước Nguyên cũng khiến tôi tò mò về anh ta nhiều
hơn.

Tôi đứng trước phòng số 5, ngay sát văn phòng Đoàn, hai tay khệ nệ giỏ
xách của tôi và nhỏ Mít để chờ đợi tin tốt lành từ phía con bạn thân.

- Cô bé giúp việc!

Một giọng nói vừa lạ vừa quen làm tôi giật mình. Quay đầu nhìn lại thì
hóa ra là ông anh tiền xu. Cũng lâu lắm rồi tôi không gặp lại anh ta.

- Ơ! Chào anh! – tôi ngơ ngác cúi đầu chào.

- Hóa ra em học ở đây hả? Tôi không biết đấy!

Chẳng biết phải trả lời như thế nào nên tôi đành cười trừ cho qua
chuyện. Không hiểu sao tôi lại thấy ngại ngại khi đối diện với con người này.

- Nghe đâu bạn gái mới của Ryo cũng học ở đây. Anh cố tìm mà vẫn chưa nhìn thấy được người đẹp.

Cái giọng nói pha chút đểu cáng của lão Tú khiến tôi rợn tóc gáy. Nhưng
những gì mà anh ta nói còn khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên hơn nhiều. Bạn
gái mới của Ryo ư? Hay chăng là...tôi nhỉ??? ( các bạn thông cảm, mức độ tưng tưng của tôi thường xuyên nằm ngoài vòng kiểm soát!)

- Sao ạ??? Ryo có bạn gái đang học ở trường em???

- Uhm! Nó chỉ nói như vậy chứ không cho anh biết tên họ của cô gái đó.
Nhưng mà anh cũng nhanh tay trộm được một bức ảnh của người đẹp trong ví của Ryo. Đây nè! Em xem đi! Nếu em biết người đẹp này thì chỉ cho anh
với! Hihi!

Anh Tú vừa nói vừa móc trong túi áo ra một tấm ảnh nhỏ và đưa cho tôi.
Vẻ mặt phấn khích vô cùng. Tôi cầm tấm ảnh trên tay rồi chăm chú nhìn...

Và sự thật...

Đó không phải là tôi! ( Lúc này trong người tôi tự dưng có cảm giác hụt
hẫng vô cùng! Chắc là tôi bị tên tóc vàng làm cho phát điên thật rồi.)

Trong ảnh là một cô gái khác. Nhìn đúng là xinh thật. Da trắng, môi
hồng, mắt to, lông mi cong vút. Người đẹp dạng này trường tôi nhan nhản. Thật lòng là tôi không biết được chính xác cô ấy là ai. Nhưng cũng
không đồng nghĩa với việc tôi không biết cô ấy. Hơi phức tạp! Đơn giản
hơn thì người đẹp kiểu như trong ảnh thì đối với tôi vừa lạ lại vừa
quen.

- Sao? Em biết người đẹp này chứ??? – anh Tú nháy mắt tinh nghịch hỏi tôi.

- À uh! Em cũng chịu anh ạ! Em mới vào trường nên chưa biết ai là ai cả.

Tôi nhăn nhó trả lời rồi đưa lại cho ổng tấm ảnh. Bây giờ trong người
tôi đang rất chi là bực mình. Thế mà bấy lâu nay tôi cứ tưởng tên tóc
vàng là thật lòng với tôi. Hóa ra chỉ là mình tôi cả tin mà thôi. Càng
nghĩ càng thấy tức. Người tôi run bần bật. Tay nắm chặt lại như thể muốn đánh một ai đó đứng ngay cạnh mình cho bỏ tức. Thế đấy! Giờ mới biết
“Triết lý về củ hành tây và những kẻ đẹp trai” là hoàn toàn chính xác.
Nguyên văn “triết lý” là như thế này: “Những thằng đẹp trai giống như củ hành tây. Khi chưa bóc thì trắng trẻo đẹp đẽ, nhưng càng bóc từng lớp
hành thì nước mắt càng chảy, và khi bóc đến lớp hành trong cùng thì mới
phát hiện ra rằng củ hành tây không hề có tim!”. Tên Phước Nguyên đích
thị là một củ hành tây. Akkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk

- Mặt em sao tái đi thế? Em ốm à??? – ông anh tiền xu vỗ vai tôi ra vẻ khó hiểu trước khuôn mặt như bị ném trứng thối của tôi.

- À không! Em không sao anh ạ!

- Uh! Thằng Ryo nó có nhiều bạn gái lắm. Riết rồi anh cũng không biết nó thực lòng với em nào nữa. Nhưng đời nghệ sĩ thường đào hoa nên cũng
không trách thằng nhỏ được. Quan trọng là với em nào


XtGem Forum catalog