pacman, rainbows, and roller s
Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307

Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329954

Bình chọn: 9.5.00/10/995 lượt.

chúng tôi đến thị trấn Chhep (trên bản đồ thuộc tỉnh Preah
Vihear) khi cách Chhep khoảng 2 km, tôi nhìn thấy bên vệ đường có bóng người
dân đứng cạnh đường, TMT e95 lệnh cho trinh sát nhảy xuống xe, cùng với d3 bám
theo hai bên đường, yểm trợ cho đội hình tiến vào thị trấn Chhep.

Men
theo vệ đường cùng các anh em c9, tôi gặp một gia đình người dân gồm hai vợ chồng
và hai đứa con, khi gặp chúng tôi, người chồng khoảng năm mươi tuổi khóc một
cách đáng thương, như chưa bao giờ được khóc. Ông nói tiếng Việt trong tiếng nấc
“Tôi chờ bộ đội mình mấy năm nay rồi.” Ông chỉ vào hai đứa nhỏ cũng khoảng trên
dưới mười tuổi và nói “Giống nòi của mình đó các chú!” Chúng tôi nhìn hai đứa
nhỏ mà lòng xúc cảm khi nghe hai chữ “giống nòi.” Con cháu dòng giống Lạc Hồng mà
như những con ma đói, thê lương như thế này sao? Ông năn nỉ cho gia đình ông đi
theo bộ đội, vì nếu ở lại, chúng biết ông là người Việt chúng nó sẽ giết, và
chúng tôi cho ông đi theo ở phía sau cuối đội hình c9.

Thị
trấn Cheep thì không sung túc bằng nếu so với Thala, nhưng cũng là một thị trấn
khá lớn, với những dãy nhà và các con đường ngoằn ngoèo trong Phum.

Trong
Phum dân tụ tập khá đông chắc khoảng một nghìn người, và nhìn dân ở đây chúng
tôi mới có khái niệm về đất nước bị diệt chủng, cũng như sự diệt vong của một
dân tộc. Trước mắt chúng tôi là những con người sao? Làm sao tin họ là những
con người của thế kỉ XX nổi đây? Những thây ma chờ chết không hơn không kém… những
con người chỉ còn da bọc xương, con mắt to hơn cái bụng… trên thân hình những lằn
gân xanh nổi lên… Phụ nữ với những đôi mắt đẹp, đượm vẻ buồn man mác… những đứa
trẻ con… nhìn cái đầu, mới biết các em là người.

Qua
tiếp xúc với gia đình người dân khi nãy, chúng tôi biết được hoàn cảnh của ông
như sau: Ông là người dân Long An (huyện gì có chữ Hưng…) qua Phnôm Pênh làm ăn
buôn bán, sau đó trôi dạt về miền Nam Campuchia làm nghề đánh cá trên Biển Hồ,
cưới một người phụ nữ Việt Nam dân Hồng Ngự, sinh được hai đứa con, thời Lon
Nol tàn sát dân mình, ông trốn lên Preah Vihear sinh sống, bà vợ người Việt bị
bệnh chết năm 1974, ông nuôi hai đứa con… năm 1977 Ăngka cưới vợ cho ông, và
người vợ chúng tôi gặp là người vợ Campuchia, kém ông khoảng hai mươi tuổi, nên
bà không biết nói tiếng Việt.

Nhìn
kĩ hai đứa trẻ, đúng là mang hình dáng của người Việt, vẫn còn nét đẹp giống
người mẹ miền Tây Nam Bộ, chỉ có điều nhìn thân xác kia, không ai có thể tin là
giống nòi Lạc Hồng.



TRẬN ĐÁNH BÊN BÃI LẦY PHUM DAMPHIEP.

(Tên
Phum có thể không đúng 100% (có chữ Dam… chữ Phiep) cũng chỉ vì thời gian đã
xóa nhòa mọi thứ. Xin bác Rongxanh căn cứ vào bài viết và xác định vị trí trên
bản đồ hành quân).

Đây
không phải là tài liệu kêu gọi một điều gì đó. Lại càng không phải là trang viết
mang dáng dấp của tiểu thuyết thời chiến tranh (muốn viết cũng không làm được
vì khả năng của cá nhân) chỉ ghi lại một trận đánh… nhưng không giống như mọi
trận đánh khác tôi viết trên QSVN… vì nó là huyền thoại… huyền thoại đến mức thật…
và thật... đến mức trở thành huyền thoại… về lòng quyết tâm trả thù cho đồng đội.

Anh
em c2 d1 ngày đó, sau khi tàn cuộc chiến 1989 rút quân về nước, chắc cũng còn
khoảng trên mười người, có người nay là Tướng, Chính ủy của một Quân đoàn chủ lực
của quân đội ta, có người công tác ở Thanh tra tỉnh Quãng Ngãi… và còn nhiều
anh em khác nữa, đang đầu tắt mặt tối trên các cánh đồng của dải đất hẹp miền
Trung, quanh năm quần quật lo cho gia đình, với muôn vàn khó khăn trong cuộc sống,
nhăn nhó mỗi lần vết thương cũ tấy lên khi trái gió trở trời.

Bài
viết để “TỔ QUỐC GHI CÔNG” cho những anh em đã nằm lại, và ghi một chút gì của
lòng người, cho những anh em còn sống đến hôm nay: c2 d1 e95 f307. (Lời tâm sự
hôm nay của tôi).

Sau
khi chiếm được Chhep, ta cũng chia dân thành các nhóm tùy độ tuổi, bộ phận dân
vận và địch vận làm công tác tuyên truyền ngay chính giữa Phum, cũng thấy phá
kho lúa, cấp cho dân và không khí nhộn nhịp mang vẻ thanh bình, những làn khói
bốc lên, những cảnh chạy xin bộ đội thuốc chữa bệnh, bằng động tác chỉ vào bộ
phận nào đó trên cơ thể, những em bé chạy ngược chạy xuôi quanh mẹ chúng…

Tôi
tranh thủ mắc võng vào một thân cây xoài, bên cạnh chiếc xe tăng đậu ngay bìa rừng,
tranh thủ chợp mắt vì đêm trước không ngủ được.

Chẳng
biết ngủ được bao lâu, khi mở mắt ra còn cay xè, nhìn bộ mặt của Trợ lí tác chiến
e95 có vẻ hấp tấp lắm. Tranh thủ rửa mặt và về chiếc xe của SCH e95 xem sao.

Nhiệm
vụ được giao như sau:

Tại
Phum Damphiep có một lực lượng rất đông của địch đang ẩn nấp, đây chính là lực
lượng đã chặn đánh ta ngày hôm qua, địch chờ chúng ta đi qua sẽ quay trở lại,
chúng cài lực lượng trong dân để khống chế, nên dân chúng tập trung giữa Phum,
là do yêu cầu của chúng. Chính ông già chúng ta gặp bên đường, đã thuyết phục
dân chỉ điểm, và chúng ta tóm toàn bộ lực lượng chúng cài lại, nghe đâu cả chục
tên. Nhiệm vụ là sẽ tấn công điểm co cụm nà