Polly po-cket
Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307

Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210490

Bình chọn: 9.00/10/1049 lượt.

ực chúng không tập trung, lực
lượng địch lùa dân bị c9 tấn công bỏ dân chạy lui lại Phum, vì lực lượng ta quá
mỏng, không bao quát hết địa hình, nên lực lượng địch còn lại rút về hướng c9,
men theo bìa rừng tẩu thoát, pháo binh ta chỉ bắn chận đầu, chứ không bắn rải
vì sợ trúng dân đang hốt hoảng nằm trên bờ ruộng phía sau Phum. Cả hai lực lượng
của e29 và e95 đều tổ chức truy kích và diệt thêm một số tên rút chạy muộn.

Sau
hơn một giờ giằng co với địch, ta làm chủ khu vực này, việc đầu tiên cùng với
công tác thương binh liệt sĩ (hi sinh mười hai, bị thương không thể chiến đấu
chín) ta gom dân lại và giải quyết các vấn đề dân vận, suốt con đường từ Phum
đi ra bờ đê chúng giết hơn bốn mươi người dân, cả trẻ em chúng cũng giết (nghe
nói là các em nghe tiếng đạn hoảng quá không đi nổi, chúng cũng bắn luôn), nhìn
gương mặt người dân ai cũng tỏ vẻ hốt hoảng, mất tinh thần, chỉ sau khi bộ đội
ta không làm gì, và giúp cho một trường hợp phụ nữ sinh con vuông tròn, dân mới
bình tĩnh lại.

Trong
Phum cũng có một số dân bị chết do trúng đạn, hầu hết những tên Pốt chết tại trận
địa đều lớn tuổi (hơn năm mươi tên), là một đội quân hỗn tạp từ nhiều nơi chạy
về, nên chúng rất dã man, nghe dân khai với ta cách đó mấy ngày, cán bộ của
chúng cũng giết hết khoảng hơn chục tên không rõ lí do, bất cứ người dân nào có
thái độ nghi vấn là chúng giết ngay.

Toàn
bộ khu vực này sau trận đánh, giao lại cho e29 làm công tác dân vận và thu dọn
chiến trường, đội hình e95 khẩn trương rút nhanh ra lộ 120, và đi ngược về chùa
Preah Vihear.

Đây
được coi là trận đánh cuối cùng của đội hình f307 (thiếu e94 đang phối thuộc
cùng f309 đang đánh hướng Lomphat và Konhek) trong giai đoạn hai của chiến dịch
BGTN.

Phum
Kamtuot vào khoảng tháng 3/1979 do d1 e95 trấn giữ cho đến cuối năm 1979. Sau
đó do c14 (súng 12.7) e95 trấn giữ cho đến khi ta rút quân về nước (1989).

Trong
các trận đánh vào Anlongveng cũng như căn cứ 547 những năm sau này, Phum
Kamtout là cơ sở hậu cần cho chiến dịch, các trận địa pháo chiến dịch cũng đặt ở
đây để chi viện cho các hướng.



NHỮNG NGÀY SAU CHIẾN DỊCH

Sau
trận đánh Phum Kamtout, toàn đội hình sư đoàn tập trung cho công tác truy quét
địch cũng như xây dựng các vị trí đóng quân của toàn Sư đoàn, anh em trinh sát
tập trung về SCH Sư đoàn để nhận nhiệm vụ mới, mang tiếng là cùng đơn vị nhưng
cả chặng đường chiến dịch bây giờ anh em mới gặp mặt, BCH Đại đội còn mỗi mình
C phó, các trung, tiểu đội quân số cũng phân tán và hao hụt nhiều. Nhóm anh em
lính mới Hà Nội chỉ còn duy nhất anh Nam Hà (khu tập thể Nguyễn Công Trứ Hà Nội).
Còn một nhóm anh em đi cùng e94 phối thuộc cùng f309 cũng tương tự như vậy. Nhớ
ngày bắt đầu tổng tấn công anh em trong đơn vị tám mươi lăm người, đến hôm nay
còn chưa đầy bốn mươi người. Điều đó nói lên mức độ ác liệt của chiến dịch,
không trận nào mà không có anh em trinh sát của sư đoàn ngã xuống (mãi cho đến
những năm sau này từ lính lên đến chỉ huy đơn vị tôi không tìm đâu ra những thế
hệ chiến sĩ giỏi như vậy).

Nhiệm
vụ của toàn sư đoàn quá nặng, chịu trách nhiệm trên địa bàn tỉnh Preah Vihear
cho đến bờ tây Mê Kông (1/ 2 tỉnh Stung Treng), toàn e95 dồn sức cho việc củng
cố căn cứ chùa Preah Vihear, chỉ còn lại anh em e29 phải ngược xuôi thông tuyến
đường chiến dịch vừa đi qua. Cả đơn vị trinh sát bây giờ chia thành hai tổ, một
tổ gồm những anh em có hiện tượng giảm sút về sức khỏe do anh C phó phụ trách,
cùng phối thuộc với e95 làm công tác chuẩn bị địa bàn đóng quân, và một tổ nữa
gồm những anh em còn thể lực tốt do tôi phụ trách, phối thuộc cùng e29 làm công
tác truy quét, bảo vệ SCH Tiền phương của Sư đoàn ở khu vực Choamkhsan và Phnom
Tabeng… Trước khi ra đi nhận nhiệm vụ Tư lệnh Sư đoàn Đại tá Phạm Bân và Chính ủy
Lê Lung, hỏi đi hỏi lại đến ba lần những ý kiến đề đạt của anh em, nhưng tất cả
đều an tâm nhận nhiệm vụ và không có ý kiến gì. Ông điện cho bộ phận Hậu cần
trang bị thêm quần áo và nhất là giày vì hầu hết đã hư không dùng được nữa. Tiễn
chúng tôi ra khỏi SCH Sư đoàn, tôi biết Tư lệnh rất nhiều băn khoăn khi lực lượng
trinh sát còn quá mỏng, nhiệm vụ phía trước còn nhiều điều phải làm.

Chúng
tôi ngược về Choamkhsan và đến phối thuộc cùng e29 gồm ba d là d7, d8 và d9,
nhìn anh em e29 trong trạng thái thiếu thốn trăm bề thật là tội nghiệp, quần
rách đường chỉ anh em phải lấy dây mìn KP2 khâu lại, hầu hết mặc quần đều đã “ưu
tiên phía trước” ban đêm nằm ngoài rừng sương xuống lạnh cũng không có gì đắp,
vì toàn bộ quân trang đều bỏ lại Đức Cơ, gạo cũng thiếu vì xe tiếp tế chưa lên
và có một vài chuyến hàng bị Pốt chận đánh dọc đường. Để đảm bảo lương thực
trên đường truy quét, khi vào các Phum không có dân, anh em phải ăn cả chuối
non luộc chấm với muối, kiếm thêm rau dền, rau sam đỏ, đọt mướp, bông bí và các
loại rau quả có thể ăn được, ngay cả chuối cây non anh em cũng thái mỏng, trộn
với rau má, rau càng cua, rau chua lẻ, rau thơm, vắt thêm nước chanh để thành
rau sống. Những nơi không