Làm Dâu Nhà Ma

Làm Dâu Nhà Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326495

Bình chọn: 8.00/10/649 lượt.

ơn giản lắm, chỉ cần mày điều tra xem mỗi ngày gã làm gì, gặp ai… tóm
lại là tất cả những hành động của gã…

***************

-Đầu óc cậu có hỏng không vậy, đang tỉnh táo thế kia mà lại ra dầm mưa
để rồi phát sốt nằm bẹp đó… cậu chẳng biết quý sức khỏe gì hết!

Du Hạo vừa mới khỏe dậy đã bị Song Song mắng cho một tràng dài. Chẳng
hiểu sao con bé lại thấy giận anh chàng như thế, vừa giận vừa lo ấy
chứ!!

Du Hạo tròn xoe mắt rồi mỉm cười…

-Cười cái gì, tôi đang mắng cậu đấy, ngốc à… hay óc cậu hỏng thật rồi?

Song Song nhìn thử cậu chàng có bị gì không. Du Hạo ho khục khục, bảo:

-Cậu mắng tớ nhiều thế chứng tỏ là vì cậu lo cho tớ… tớ cũng có nghe chị Tiểu Phương kể lại là “Song Song đã chạy ngay vào nhà gỗ khi nghe tin
em dầm mưa phát sốt, trông cô bé rất sốt sắng”.

Song Song chợt bối rối, đúng rồi, sự thật lúc đó là như vậy.

-Vì…vì tôi sợ cậu bệnh nặng nên mới lo như thế thôi…cậu đừng nghĩ gì cả..

-Tớ đâu có nghĩ gì chỉ thấy rất vui vì cậu đã lo lắng cho tớ như thế, Song Song à… cám ơn cậu nhé!!

Du Hạo nở nụ cười dịu dàng, bắt gặp nụ cười kia Song Song cảm nhận gương mặt tự dưng từ từ nóng nóng, tim thì bắt đầu đập mạnh, hồi hộp…

Con bé chớp chớp mắt, vẻ mặt lúng túng thấy rõ:

-Cảm … cảm… ơn gì… bạn bè thôi mà!

-Umh, chúng ta là bạn tốt. Tớ vui lắm, chưa bao giờ cậu dịu dàng như thế bình thường cậu lúc nào cũng hằn hộc mỗi lần gặp mặt tớ…

Lục Song Song chẳng biết nói gì nữa…

Không khí đang im lặng thì giọng Du Hạo vang lên:

-Song Song… tớ đã suy nghĩ rất kỹ… tớ sẽ học thuật phong ấn thu phục quyển sách cấm kỵ!

Song Song xoay mặt lại:

-Thật sao, cậu đã quyết định như vậy? Nhưng như thế thì rất có thể cậu sẽ giết chết AJ, Tiểu Phi… cậu ấy biết đâu sẽ hận cậu!

-Song Song, nếu như đó là lựa chọn tốt nhất và duy nhất thì dù có khổ
đau đến mấy ta vẫn phải làm!! Bố tớ thật sự có lỗi với gia đình AJ, đã
đến lúc tớ trả món nợ này… chỉ một mình tớ thôi, một mình tớ sẽ gánh hết tội lỗi, vậy là đủ!

Lục Song Song giương mắt nhìn Du Hạo, chưa bao giờ nó thấy gương mặt
chàng trai đó lại sáng ngời như thế, cái nhìn đầy kiên quyết.

-Gánh hết mọi tội lỗi vào người, chấp nhận sự trừng phạt và sẽ là người sửa chữa sai lầm… không còn gì đau đớn hơn thế nữa!!

Nghĩ vậy thôi là tim Song Song đã thắt lại, chưa bao giờ lòng lại đau đáu một nỗi niềm đến thế!

Tiễn cô bạn ra cửa, Du Hạo cười:

-Cậu về, cám ơn vì đã đến thăm tớ!

Song Song chẳng thể hiểu nổi vì sao đã ra quyết định đau lòng đó mà Du
Hạo lúc nào cũng mỉm cười, người đó mãi mãi chỉ giấu nỗi đau vào lòng và nở nụ cười ấm áp với người khác.

-Cậu vào trong đi, mới khỏi dậy đừng ở ngoài lâu quá!

Song Song không ngờ mình lại nói câu nói đầy quan tâm ấy. Du Hạo gật đầu.

-Cậu đấy đừng tự hành hạ bản thân, cậu làm vậy AJ cũng chẳng hiểu được nỗi khổ tâm của cậu đâu!!

Du Hạo lại cười, nhưng trông vẻ mặt buồn bã.

Nhìn cậu bạn một lúc Song Song quay bước. Chợt, Du Hạo gọi, con bé xoay
lại còn chưa hiểu gì thì bất ngờ một chiếc áo khoác dày choàng lên người nó. Cùng lúc là lời Du Hạo khẽ thì thầm trong gió:

-Trời lạnh lắm, cậu cẩn thận kẻo ngã bệnh! Đây là áo khoác của tớ, cậu cứ mặc về nhà kẻo cảm lạnh!!

Phải, dù trời đêm rất lạnh nhưng sao mặt Song Song lại nóng bừng như
vậy, toàn thân cô gái run lên không phải vì rét mà vì dòng cảm xúc đang
dâng trào trong lòng. Ngộp thở quá! Dòng cảm xúc kỳ lạ ấy đến thật nhẹ
nhàng nhưng lại khiến Song Song thấy ngộp thở! Lòng ngực muốn vỡ tung …

-Cám ơn nhưng cậu… có thể… bỏ tay ra khỏi vai tôi được không?

Từng chữ, Song Song nói nghe thật khó khăn.

Du Hạo, giờ mới phát hiện ra điều đó, liền rút tay lại, ậm ừ:

-Umh… khuya lắm rồi cậu mau về nhà…

Chỉ chờ vậy thôi là Lục Song Song đã quay đi bước thật nhanh. Dõi theo
bóng cô gái từ phía sau, Du Hạo khẽ mỉm cười, chợt thấy lòng bình yên
và… một chút chút hạnh phúc!!

***************

Tắm gội xong, Song Song bước vào phòng ngủ, cái khăn trùm đầu kéo xuống
bờ vai. Song Song ngồi bịch lên giường. Con bé vừa lau lau mái tóc ướt
vừa nhớ lại khi nãy Du Hạo khoác áo cho mình. Ánh mắt, bàn tay của người đó ấm áp và dịu dàng quá. Song Song chợt mỉm cười một mình, xong khẽ
đưa mắt sang bên cạnh với tay lấy cái áo khoác lên, từ từ áp gương mặt
vào lớp vải mềm mại rồi nhắm mắt lại. Cảm giác thật kỳ lạ, lâng lâng khó tả, cả thân hình như đang bay bổng, nhẹ tênh. Chưa bao giờ Song Song
lại thế này cả. Bất chợt, con bé ngửi thấy một cái mùi rất thơm phát ra
từ chiếc áo khoác.

-Chà chắc cậu ta đã giặc bằng bột giặc cao cấp nhất nên mới thơm như vậy!

Nghĩ gì đó, cô gái họ Lục liền mặc áo khoác của Du Hạo vào, co người lại và nằm xuống. Đêm hôm đó, con bé đã rất ấm… Nó vừa ngủ vừa mỉm cười,
mũi thì cứ ngửi mãi có lẽ bởi nó thấy thích thứ mùi thơ


XtGem Forum catalog