Làm Dâu Nhà Ma

Làm Dâu Nhà Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325735

Bình chọn: 7.5.00/10/573 lượt.

AJ lại mất tích!

Vài phút sau, Du Phương, Du Hạo và Song Song đã có mặt tại phòng AJ ngủ hôm qua. Trên chiếc giường, chăn mền được xếp ngay ngắn, trống trải.

-Sao AJ lại biến mất, cậu ấy còn yếu lắm!- Du Hạo sốt sắng.

-Tớ không biết, tối qua AJ còn ngủ ở đây, tớ đã ở bên cậu ấy suốt, lúc
gần sáng tớ chợp mắt một tí, khi tỉnh dậy đã không thấy cậu ấy nữa!- Yến Phi kể.

-Hừ, cái tên này, đến lúc này vẫn làm người khác lo lắng, quá quắt thật, kệ cậu ta đi, lo làm gì.- Song Song bực mình, bảo.

-Song Song, đừng nói thế, bây giờ là phải tìm AJ về… nhưng biết cậu ấy ở đâu tìm đây!- Du Hạo vò đầu, nghĩ ngợi.

-Tiểu Phi, em suy nghĩ xem, AJ sẽ đi đâu! Ví dụ như nơi nào AJ có thể
đến nhất, em hãy nghĩ kỹ lại, nơi AJ từng có kỷ niệm khó quên hoặc là
mối liên quan đặc biệt với AJ ấy…- Du Phương gợi ý.

-Kỷ niệm khó quên? Nơi đặc biệt…!?

Yến Phi cố moi trong bộ não đang rối bời của mình, một điều gì đó, một
chút manh mối… Bỗng, mắt sáng lên, Yến Phi quay qua nói nhanh:

-Em biết rồi! Em biết AJ đi đâu!

Dứt lời Yến Phi lao ra ngoài. Hai đứa nọ toan chạy theo thì Du Phương ngăn:

- Đừng, đó là chuyện riêng của Tiểu Phi và AJ, cứ để Tiểu Phi tự lo!

Du Hạo nhìn Song Song, chúng thở dài. Du Phương vỗ vai em trai:

-Thôi, đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn . À, đúng rồi, hôm nay đến ngày thoa thuốc cho em, suýt nữa thì chị quên!

-Sao, lại thoa thuốc nữa à?- Du Hạo ngán ngẫm.

-Gì chứ, mấy tháng qua vì mãi lo quá nhiều chuyện nên em đã không được
chị thoa thuốc rồi, bây giờ cằn nhằn cái gì, ngồi xuống mau.

Du Phương ra lệnh. Bên cạnh Song Song ngạc nhiên hỏi:

-Bộ cậu bị thương hay sao phải thoa thuốc?

-À đó thật ra là vết thương đã lành từ lâu rồi nhưng tại chị Tiểu Phương cứ lo lắng mãi nên tháng nào chị ấy cũng thoa thuốc cho tớ hết!

-Vết thương đã lành? Là vết thương như thế nào, cho tôi xem đi!

Du Hạo thở ra, đưa tay vén nhẹ mái tóc trước lên, Song Song tròn xoe mắt khi trông thấy trên vầng trán cậu là một vết sẹo dài.

-Vì sao cậu lại bị thương, bị từ lúc nào?

Du Hạo toan trả lời thì giọng Du Phương đã vang lên:

-Em có tin vết sẹo đó của A Hạo là của mười năm trước không? Mười năm
nó vẫn chưa biến mất, tối hôm đó A Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên
trán!

Tim Song Song đập dồn dập, con bé vừa nghe gì thế nhỉ… “ Mười năm
trước A Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị
chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên trán…”
. Lẽ nào, lẽ nào…

-Du Hạo!- Song Song bất ngờ nắm chặt vai anh chàng- Có phải lúc gặp, cô
bé ấy bị tấn công bởi hai con Dạ Ma, một con mập và một con ốm, vì đỡ
cho cô bé ấy, cậu đã trúng phép, tia phép xoẹt ngang qua trán cậu lẫn cả cô bé kia, đúng chứ?

-Song Song, sao cậu biết?- Du Hạo không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên.

Tự dưng Song Song cười, nó thấy sung sướng, một niềm vui lớn dâng trào
trong lòng. Song Song xúc động và mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng tìm được…

-Song Song, có gì ư, sao cậu lại biết chuyện đó?

Song Song cố kìm cảm xúc lại, nhìn cậu bạn bảo:

-Tớ biết điều đó là vì…

Vừa nói Song Song vừa vén tóc sang một bên, để lộ vết sẹo dài trên trán
như ký ức đẹp đang ngủ yên. Du Hạo lúc đầu nhíu y khó hiểu nhưng sau đó
dường như cậu đã phát hiện ra điều gì thật đầy bất ngờ.

-Chẳng lẽ… cô bé tớ cứu mười năm trước chính là… cậu!??

Lục Song Song mỉm cười, gật đầu:

-Tớ tìm cậu suốt mười năm rồi, ngày nào trước khi đi ngủ tớ cũng cầu nguyện mong được gặp lại cậu, dù chỉ một lần!

Khỏi nói, Du Hạo ngỡ ngàng đến nỗi không tin đây là sự thật. Kế bên, Du
Phương cũng bất ngờ không kém: “ Cả hai đã gặp nhau mười năm trước…?”

***************

Khi đó, trong rừng, ở một ngôi nhà gỗ nhỏ bình yên, AJ đang đứng lặng lẽ trong làn gió sớm. Trước mặt cậu, năm bia mộ đá lặng im, buồn bã. AJ từ từ cúi xuống, đưa tay mò mẫm từng nét chữ khắc trên bia đá, cái nhìn
của đôi mắt buồn chợt nhiên bất động. AJ không lên tiếng, chỉ mãi nhìn
năm mộ bia nhạt u vì gió mưa. Nhẹ nhàng, AJ tháo sợi dây chuyền bạc đeo
trên tay ra, một cách cung kính, cậu đặt nó lên bia đá có khắc tên “Thẩm Cố Nhiên”.

-Bố, mẹ, anh hai, anh ba, chị tư, con chỉ muốn trao kỷ vật này lại cho
mọi người, con không biết phải nói gì lúc này, không biết.

AJ cúi đầu, mái tóc trải dài hòa vào làn gió, gió lướt qua vai cậu như vỗ về.

-Con đã không trả thù nhà họ Du, con làm thế là đúng? Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đó, đúng không?........

… Lần cuối cùng, AJ đã quay gót bước đi thật nhanh, để lại sau lưng năm
bia mộ bình yên chìm ngập trong những cành hoa bay êm đềm, để lại sau
lưng thù hận để lòng nhẹ nhàng, thanh thản và để lại sau lưng câu hỏi
còn bỏ dở không ai trả lời….

Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đ


Snack's 1967