
à… Mà có sao đâu, chỉ là nắm tay thôi, đâu có gì… chỉ tại do cái cảm giác kỳ lạ hôm qua….
-Sao nữa vậy, cậu ngại nắm tay tớ hả…
-Ngại cái gì, nắm thì nắm!
Lục Song Song từ từ đặt tay lên tay Du Hạo, lòng thoáng giật mình khi anh chàng đột ngột siết chặt tay nó.
Du Hạo cười:
-Tớ phải nắm chặt tay cậu như vậy thì cậu mới không bị “rớt” trong quá trình “di chuyển”. Nhắm mắt lại đi!
Song Song hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại. Con bé chẳng biết Du Hạo đã
đưa mình đi bằng cách gì, cũng chẳng hay biết quá trình “di chuyển” ấy
diễn ra thế nào… Song Song chỉ cảm thấy cả thân hình mình đang chuyển
động, hơi chao đảo và nghiêng ngã một tí!
Sau mấy phút không biết trời trăng gì, Song Song chợt nghe giọng Du Hạo vang lên bên tai:
-Đến nơi rồi, cậu mở mắt ra đi!
Lục Song Song nhẹ nhàng mở mắt ra như thể chờ đợi điều gì đó bất ngờ sẽ
đến. Trước mặt cô gái là một căn phòng sang trọng, cổ xưa, phía trên cao mái vòm hình bầu dục được chạm khắc bằng những họa tiết độc đáo và sáng tạo. Trên tường gạch, mấy cây nến thắp sáng treo lơ lửng trông rất
thích mắt. Có vẻ như đây là phòng hội họp vì trong phòng toàn những
chiếc bàn tiệc dài bằng gỗ nhìn rất trang nghiêm. Ngoài ra còn có nhiều
kệ gỗ đựng toàn những cuốn sách dày cuộm đã ngả màu. Căn phòng này có
khá nhiều cửa sổ, không phải cửa kính đâu mà là những của sổ giống tòa
lâu đài mà truyện cổ tích vẫn hay miêu tả. Song Song bước đến, nhìn ra
ngoài. Xung quanh toàn cây cối che phủ, rậm rạp lẫn huyền hoặc. Mọi thứ
ngập mình trong cái màu vàng rán chiều dù bây giờ chỉ mới là sáng sớm.
Tóm lại, cái phòng mà con bé đang đứng là của một tòa nhà lớn cổ kính,
và tòa nhà ấy lại ngự trị ở một vùng rừng núi cao ngất. Tuyệt vời thật!
Thấy cô bạn cứ ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, Du Hạo cười nhẹ nhàng:
-Sao, thế giới ma thuật không tệ đó chứ? Hội Nhật Hoàng là biều tượng
của thế giới Nhật Ma, đáng tự hào! Một lát nữa nếu muốn tớ sẽ đưa cậu đi dọc hành lang dẫn đến phòng lớn, đó là hành lang trong suốt, được bao
bọc chỉ toàn bằng kính, cậu có thể nhìn lên bầu trời màu rán vàng… hồi
nhỏ tớ thích đi đến đó nhất!
-Không ngờ Hội Nhật Hoàng hoành tráng như vậy, vượt xa những gì tôi tưởng tượng nhiều!
Bỗng, giọng ai cất lên nghe ồm ồm:
-Ai vậy? Ai mà lại vào phòng họp khi chưa đến giờ chứ?
Du Hạo xoay lưng lại, reo lên mừng rỡ:
-Bác Kim Ban!!
Kim Ban nhận ra thằng nhóc yêu quí, liền nở nụ cười hiền từ:
-A Hạo… là A Hạo phải không? Trời ơi, mày làm ông già này nhớ quá chừng. Sao lâu quá mới đến vậy con?
Du Hạo ôm chầm lấy ông bác lớn tuổi nhất Hội này:
-Con xin lỗi vì đã không thường xuyên về thăm mọi người!
Kim Ban vỗ vỗ lưng cậu:
-Thôi chịu về thăm là bác mừng rồi… lão Đỉnh và lão Đại cứ hối ta gọi cháu về hoài, nhức cả đầu!
Đúng lúc, ai đấy chạy vào hỏi gấp gáp:
-Hả, A Hạo của tôi về rồi ư… đâu đâu rồi… thằng bé đâu?
Du Hạo kêu lớn:
-A Hạo đây, bác Phùng Đỉnh ơi!
Phùng Đỉnh đến gần chàng trai mười tám tuổi, vui mừng đến khóc òa:
-Ôi A Hạo… A Hạo quý báu của tôi, mừng quá đi… cuối cùng cũng chịu về thăm tôi!
Phùng Đỉnh vừa bu lu bu loa vừa ôm tới tấp Du Hạo khiến cậu không kịp
thở. Kim Ban đứng bên cạnh lắc đầu. Bất ngờ có ai đó kéo Du Hạo ra khỏi
vòng tay của Phùng Đỉnh. Nhìn lại hóa ra là Vương Đại! Ông bác có chòm
râu nửa trắng nửa đen rất ngộ nghĩnh, cười hắc hắc:
-Cái thằng quỷ này, bây giờ mày mới chịu về hả… có biết ta đây chờ dài cả cổ không, ngày nào ta cũng trông mày về hết….
-Bác Vương Đại, con cũng rất nhớ bác!
-Xạo, nhớ ta sao con không về…
Du Hạo gãi đầu cười cười. Phùng Đỉnh xem ra bực bội nên chen vào:
-Này lão Đại, ông thật bất lịch sự, tôi đang ôm A Hạo mà sao ông làm thế? Tôi rất nhớ nó, ông có biết không?
-Ông tưởng mỗi ông mới nhớ thằng bé à… ta và Kim Ban cũng nhớ vậy!
Du Hạo đưa mắt sang Kim Ban, ông chủ hội vuốt râu:
-Hai cái lão này vẫn thế, gặp nhau là cãi… con đừng bận tâm làm gì!
Chợt, Kim Ban kinh ngạc khi thấy Lục Song Song đứng ở phía sau lưng Du Hạo nãy giờ. Ông già hỏi:
-A Hạo… cô bé này là ai vậy?
Du Hạo đẩy nhẹ cô bạn lên trước mặt Kim Ban, cất tiếng:
-Dạ suýt con quên, con có đưa một người bạn đến đây, cô ấy tên là…
-Dạ, cháu chào bác Kim Ban đáng kính, cháu tên Lục Song Song!
Song Song ngắt lời Du Hạo, cúi chào lễ phép.
-Hà, thú vị thật!- Kim Ban lại vuốt râu ra vẻ hài lòng- bạn gái của A Hạo hả?
Hai ông già nọ ngừng cãi, lập tức quay qua sốt sắng:
-Cái gì bạn gái A Hạo sao?
Du Hạo lắc đầu, xua tay:
-Không đâu ạ, chúng cháu chỉ là bạn bình thường!
Song Song để hai tay ra sau lưng, nhún người:
-Vâng, cháu chỉ là bạn của Du Hạo thôi… cậu ấy có người khác rồi!
Phùng Đỉnh và Vương Đại nhìn nhau: