
ta không thiếu một lời nào . Sao không nói đi để vui lòng hớn hở ?
Đình Nghi nhìn Vũ Nam để hỏi ý, nhưng ánh mắt đăm chiêu thở dài theo bánh xe lăn ngoài khung cửa... Vũ Nam quay lại nhìn Đình Nghi, lắc đầu :
- Chuyện đó của tao, mày không được nói . Đình Nghi ! Hãy dành cho tao... tao sẽ hỏi khi nào có dịp thuận tiện.
- Tao không thể chịu đựng trước thái độ ngoan cố của Dung Nghi được . Vũ Nam ! Mày im mãi hay sao.
Dung Nghi thách thức :
- Sao lại âm thầm chịu đựng như thế ? Hẹp hòi cho anh lắm . Vũ Nam ! Tánh em rất sòng phẳng, anh đừng ngại gì cả . Em đủ sức chịu đựng nếu đó là nỗi đau khổ đến với em.
Dung Nghi nhìn nét căng thẳng hiện trên mặt Vũ Nam . Vũ Nam nhếch môi :
- Đình Nghi lái nhanh về nhà . Dung Nghi đừng nôn nóng ! Tất cả sự việc, anh sẽ cùng em giải tỏa đêm nay tại phòng mình.
- Đâu dám nôn nóng khi phạm nhân đang chờ giờ xử án... Anh phải bảo là : "Dung Nghi, mi phải chuẩn bị tinh thần để đối phó với tội trạng mà luật sư và chánh án đã định sẵn".
Vũ Nam hừ :
- Em lúc nào cũng nghĩ xấu về người khác.
- Sao em không biết mình xấu phải không ?
- Chắc là vậy ! - Vũ Nam gật đầu đáp trả.
Dung Nghi đi thẳng vào phòng Vũ Nam ngay sau khi xe ngừng trước cổng . Thái độ ương ngạnh đó khiến Đình Nghi lắc đầu.
- Vũ Nam ! Mày đừng ngại . Tình cảm, hãy thẳng thắn đừng tội nghiệp... Khổ sở kéo dài mãi không biết đến bao giờ.
- Tùy Dung Nghi . Nàng chịu sửa chữa, tao sẽ có cách giúp nàng . Ngược lại, đành chịu Đình Nghi ạ.
Vũ Nam bước vào phòng . Chàng ngồi đối diện với nàng, giọng trầm trầm dịu dàng hỏi :
- Dung Nghi ! Em "có yêu" anh không ?
Nhướng mắt nhìn anh, nàng hỏi lại :
- Sao anh không hỏi "còn yêu" mà lại hỏi "có yêu" không ?
- Anh chỉ hỏi có hay không thôi . Còn hay hết đó là chuyện sau.
- Dĩ nhiên là có . Anh tin không ?
- Nếu có tại sao em gạt anh ?
Dung Nghi ngạc nhiên :
- Gạt anh ? Gạt anh chuyện gì ? Để làm chi ?
Vũ Nam nhìn nàng trân trối như muốn biết tận đáy mắt ấy có hiện lên sự giả dối không.
- Về con bé Đông Nghi, nó là con của ai ? Suy nghĩ kỹ trước khi trả lời . Sự thành thật cần phải có lúc này, vì anh không chấp nhận sự lừa dối lần thứ hai.
Dung Nghi gằn giọng :
- Anh dựa vào đâu mà đòi hỏi em câu đó ?
- Bây giờ anh không phải là người để em hỏi . Mà anh là kẻ đang bị thắc mắc về em, em hiểu không ?
- Anh nghĩ Đông Nghi không phải là con anh ?
- Không phải nghĩ, mà là chắc chắn.
- Chứng minh điều ấy đi chứ.
- Trước khi chứng minh, anh muốn em tự nguyện.
Dung Nghi cúi đầu buồn bã . Vũ Nam gợi chuyện cho nàng vì chàng biết nàng tự ái và rất ngoan cố:
- Ai đến với em trước ngày em gần gũi anh ?
Dung Nghi buông thõng:
- Triệu Mỹ.
- Sao, Triệu Mỹ à ? Em yêu hắn, cho hắn cả cuộc đời trong trắng, thế sao em không cùng hắn kết hôn ?
Dung Nghi trừng mắt vào mặt Vũ Nam:
- Ai nói với anh là tôi yêu hắn . Hắn là kẻ tôi thù nhất đời . Tôi có mù đâu để dâng đời con gái ngây thơ cho hắn hưởng thụ 1 cách điên rồ như thế . Anh biết tại sao không ? Anh muốn biết nguyên nhân đưa đến nỗi đau ấy, phải không ?
Vũ Nam thúc giục:
- Em nói đi . Nguyên nhân ấy thế nào ?
Dung Nghi đưa ánh mắt giận dữ hướng về Vũ Nam.
- Tôi yêu anh . Anh nghe rõ chưa, tôi cố đè nến cho tình cảm ấy bay đi nhưng càng muốn xóa thì hình ảnh anh càng rõ hơn . Tôi không đủ can đảm tranh đoạt anh trên tay Mộng Nghi . Vì mẹ và Đình Nghi là vòng đai kiên cố ngăn kín đường tiến về anh... Tôi đau khổ, bởi anh vô tình với tình yêu nồng đậm của tôi . Anh hờ hững vì Mộng Nghi trong mắt anh tươi đẹp, dịu dàng, cho đường vào tim anh khép kín . Tôi buồn chán! Triệu Mỹ sẵn sàng đưa tôi đi chơi để giải nỗi đau trong lòng . Hắn không biết tôi yêu anh . Đến khi tôi say bên ly rượu cuối cùng, hắn cưỡng bức tôi trên phòng trọ... tôi đau khổ, ngậm ngùi cho mình . Nhưng hối hận không đem lại mảnh đời trong trắng... đành câm lặng!
Vũ Nam thở dài . Chàng định an ủi nhưng gương mặt không giọt lệ đọng trên mi, ánh mắt nhìn chàng càng to hơn.
Vũ Nam dịu giọng:
- Rồi em tìm đến anh để chiếm đoạt, vừa được anh vừa trả thù Mộng Nghi, vì em nghĩ rằng nàng đã quyến rũ anh ?
- Tôi đến với anh không do 1 kế sách dọn sẵn (bà này xạo wá) . Tôi đến vì tôi muốn nằm trong tay anh để biết nụ hôn của 2 kẻ yêu nhau như thế nào thôi, bằng chứng là tôi mời anh ở lại hòa âm . Chứ to6i đâu đề nghị anh đưa tôi đi phố hay về nhà anh ân ái . Tất cả diễn biến trong đêm đó đều do anh.
Vũ Nam gắt gỏng:
- Nếu anh biết em là Dung Nghi anh đâu dám sàm sỡ như thế . Em bảo rằng em muốn biết hôn như thế nào, thì lúc anh đưa em về nhà, em đã từ chối, nếu em thật sự là người em đứng đắn.