The Soda Pop
Lối Mòn Rêu Phủ

Lối Mòn Rêu Phủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322842

Bình chọn: 9.00/10/284 lượt.

đó anh hỏi cưới em sao em không chịu ?

- Anh mấy chục nhân tình ai dám tin.

- Nhưng anh thương em, anh sẽ cưới em.

Dung Nghi bĩu môi:

- Thương em, để chiếm đoạt em rồi viết thư tố cáo chuyện tồi tệ ấy cho chồng người ta . Anh tốt với em như thế sao ?

Triệu Mỹ sượng sùng:

- Nếu không có chiêu bài ấy thì làm sao anh được em hôm nay . Tại hoàn cảnh éo le bắt buộc anh phải sử dụng kế sách ấy thôi.

- Vậy sao không lo nơi ăn chốn ở cho em, còn chần chờ gì nữa ? Hay là anh muốn có em để trang điểm cuộc đời... không cần tính chuyện lâu dài, tội gì xuất số tiền lớn ấy phải không ?

Triệu Mỹ nhăn mặt:

- Em chuyên môn nói cay đắng với anh . Em không cần biết nỗi khổ tâm của anh.

Dung Nghi cau có:

- Câu nói đó để em sử dụng mới đúng . Mà thôi, anh gặp em có chuyện gì nói đi . Em không thích cà kê . Em muốn dứt khoát: 1 là em của anh, anh chịu không.

- Sao lại không ?

- Vậy là anh lo nhà cho em . 2 là em trở về làm vợ trong nhục nhã của Vũ Nam . Còn hơn là nhân tình hờ của anh đêm qua đêm.

Triệu Mỹ thở dài:

- Số vàng ấy không lớn đối với anh, nhưng lúc này anh đang kẹt.

Dung Nghi cười gằn:

- Kẹt! Nếu có lợi vào thì vàng bao nhiêu anh chẳng tung ra, vì số tiền này đưa ra cho em, ngoài thân xác này anh đâu còn điều lợi nào nữa . Anh tiếc cũng phải thôi . Dân buôn bán lớn như anh 30 cây mà nhiều sao ? Anh đừng tưởng em khùng, điếc đui nha.

Triệu Mỹ cười giả lả:

- Đồng ý là không nhiều, nhưng em bảo bà Đào 1 tuần mới đủ chung . "Hàng" anh đang bị động chưa "tải" đi được làm sao thu vốn lo cho em.

Dung Nghi dịu giọng:

- Anh đặt cọc 1 số để làm tin để cho em mừng căn nhà ấy sẽ là của em.

- Em định đặt trước bao nhiêu ?

Dung Nghi mỉm cười:

- Em làm sao biết được anh có bao nhiêu mà định liệu . Việc này hoàn toàn tùy ở lòng anh chứ.

Triệu Mỹ cười:

- Bây giờ mới thấy trên mặt em có mùa xuân đó . Em dữ quá Dung Nghi à.

- Dữ nên anh đâu cho phép em làm vợ, hạng như em chỉ được phép làm người tình thôi.

Triệu Mỹ nhăn mặt:

- Nếu xem là người tình, ai bỏ vàng ra mua nhà cho em làm của.

- Làm chủ cho vui chứ quyền hành điều ở trong tay anh . Em may mắn dữ lắm là được đứng chủ quyền căn nhà thôi.

- Anh cho em toàn quyền, mỗi tháng anh cho em tiền để lo cho con Đông Nghi.

Dung Nghi cười:

- Em xin đứt căn nhà thôi . Còn nuôi Đông Nghi tiền lương em cũng đủ, anh khỏi phải lo cho em.

- Thật vậy à! Em lo cho con 1 mình không cần anh sao ?

- Sao lại không cần . Nhưng việc buôn bán lời lỗ vô chừng . Anh thì quá đông vợ con, anh lo cho các bà ấy... em không muốn bận rộn anh thêm.

Triệu Mỹ nhìn Dung Nghi cảm động:

- Anh sẽ lo cho em . Chờ anh thu mấy mối lớn anh sẽ chung cho Mai Đào...

Dung Nghi cười buồn:

- Bao giờ vàng trong tay em, giấy tờ xong, em mới nghĩ đó là của em.

- Hãy tin anh, anh sẽ không để em buồn.

- Để em phục thôi phải không ?

Triệu Mỹ cười giả lả:

- Anh đưa em về nha, đừng cay đắng nữa.

- Dạ.

Trong ánh mắt của Dung Nghi lóe lên niềm hi vọng... Triệu Mỹ nắm tay nàng siết nhẹ như thầm nhủ: 2 người từ đây là của nhau mãi mãi . Nhưng chàng có biết đâu lòng Dung Nghi nghĩ khác... 1 điều chàng không hề ngờ.

Thành phố, ngày... tháng... năm...

Mộng Nghi yêu dấu!

Anh biết mình không đủ tư cách để gọi lại những vần thân thương đó... Nhưng niềm yêu, nỗi nhớ về em vẫn đong đầy trong tim anh . Anh không thể bôi xóa trên trang giấy gởi về em, Mộng Nghi ạ.

Em yêu!

Bây giờ, em đã hoàn toàn thay đổi từ tư tưởng đến ý niệm trong tình yêu và ucộc sống... Anh mừng cho em dù sự thay đổi ấy đem lại cho anh niềm tuyệt vọng.

Nhưng anh vẫn yêu em, dù sau này em là vợ của riêng ai đi nữa . Em vẫn là Mộng Nghi của anh trong suốt quãng đời cô đơn còn lại.

Mộng Nghi ơi!

Tấn Trung, 1 thanh niên có đầy đủ yếu tố để có được người vợ dịu hiền tế nhị mà suốt đời anh mơ ước mong đợi.

Anh không dám trách em, vì người đáng nguyền rủa chính là anh . Anh đem đau khổ đến cho em, để giờ đây anh nếm vạn nỗi đắng cay chua xót.

Nhưng thôi, âu cũng là số phận của anh... Chắc em thỏa lòng khi nhìn anh sống với tháng ngày cô đơn còn lại ?

Anh mong em trở về thành phố không phải vì anh, hay cùng anh nối lại cung âm cũ, mà là vì mẹ . Mẹ cô đơn buồn thảm vì xa con, đau khổ vì con... Mẹ ngã bệnh hơn 1 tuần nay . Anh đưa mẹ vào bệnh viện Chợ Rẫy để điều trị... nhưng bệnh chưa thuyên giảm mấy . Nhà mình đơn chiếc, bé Đông Nghi, anh đưa về Huệ Hương giữ hộ từ lúc mẹ nhuốm bệnh.

Đình Nghi săn sóc mẹ không chu đáo bằng em, và anh chuẩn bị cơm nước cho mẹ không vừa ý bằng bàn tay khéo léo của em.

Em có thể đưa Trun